nơi em giấu mặt trời

Chương 5: Khi Nỗi Im Lặng Lên Tiếng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Hai.

Trường bắt đầu nhộn nhịp với những tin đồn. Không phải chuyện điểm số, cũng chẳng phải mâu thuẫn học trò – mà là một tờ giấy nhỏ dán trên bảng tin sau lớp học.

Ai đó đã in lại một bài thơ, không ghi tên tác giả, nhưng ở góc dưới là dòng chữ:

“Viết cho người ngồi gần cửa sổ – tháng Mười.”

Bài thơ ấy là của Tường.
Không ai biết ngoài cậu và… có thể là Mai.

Tường sững sờ khi thấy cả lớp xúm lại bàn tán.

“Ai viết thơ ngôn tình thế nhỉ?”

“Có khi nào là Tường không? Nghe bảo nó hay ngồi ghi chép linh tinh.”

“Ơ… mà ‘người ngồi gần cửa sổ’ là Mai còn gì?”

Một tràng cười nhỏ vang lên.
Mai đang xếp sách, dừng tay.
Cô không quay đầu lại, nhưng Tường thì nghe tim mình như đứng lại.

Cậu không biết ai đã mang bài thơ đó dán lên. Có thể là một trò đùa vô tình, hoặc ai đó tò mò khi thấy cuốn sổ thơ rơi ra từ cặp cậu hôm trước.

Nhưng giờ đây, mọi ánh mắt đang nhìn về phía họ.


Giờ Văn, cô giáo yêu cầu học sinh phân tích một bài thơ tự chọn. Không khí trong lớp vẫn xôn xao. Khi đến lượt Mai, cô đứng dậy, giọng rõ ràng:

“Em xin phân tích bài thơ dán ở bảng tin sáng nay.”

Cả lớp im bặt.

Mai tiếp tục, không hề lúng túng:

“Em không biết ai là tác giả. Nhưng em tin, người viết bài thơ ấy thật lòng.

Em nghĩ, khi ai đó chọn viết về một người – không phải để phô bày, mà là để giữ lại một khoảnh khắc đẹp.

Và điều đó… đáng được tôn trọng, không phải cười cợt.”

Không khí nặng nề lắng xuống.
Cô giáo gật đầu:

“Cảm ơn Mai. Em rất tinh tế.”

Tường cúi mặt.
Bàn tay đặt dưới bàn siết chặt lấy bìa vở.
Cậu không ngờ, giữa những lời bàn tán, Mai lại chọn cách ấy – không bênh vực quá lời, nhưng đủ để bảo vệ một điều mong manh.


Giờ ra chơi, Mai ra ngoài, tay cầm một cuốn sách.

Tường đứng dậy, lặng lẽ đi theo. Cậu bắt gặp cô ở hành lang tầng hai, nơi hiếm người qua lại.

“Mai…”

Cô quay lại. Mắt cô dịu, không giận.

“Cậu buồn à?”

Tường gật nhẹ.

“Tớ không nghĩ… nó sẽ thành ra như vậy.”

Mai cười, nhẹ như sương mỏng:

“Tớ không giận. Tớ biết cậu không cố ý.

Chỉ là, đôi khi… điều mình giữ kỹ nhất lại dễ bị tổn thương nhất.”

Tường cúi đầu:

“Tớ xin lỗi.”

Mai lắc đầu:

“Không cần xin lỗi. Nhưng từ giờ, nhớ giữ kỹ nhé.

Vì có những điều, nếu bị mang ra ánh sáng sai lúc – sẽ không còn đẹp như lúc ban đầu nữa.”


Chiều hôm đó, Tường ngồi ở tiệm sách cũ nơi cậu làm thêm. Trời mưa nhẹ, mùi giấy cũ hòa với tiếng gió làm cậu thấy yên lòng hơn một chút.

Bác chủ tiệm đưa cho Tường một gói nhỏ.

“Có cô bé gửi cậu. Không để tên.”

Tường mở ra. Là một cuốn sổ nhỏ, bìa cứng, màu xanh than. Trên trang đầu, chỉ vỏn vẹn một câu viết tay:

“Tặng cậu – để viết những điều cần được giữ kỹ hơn.”

Không ký tên. Nhưng Tường biết, không cần phải biết nữa.
Vì trái tim cậu… đã nhận ra.


Tối đó, Tường không viết thơ.

Cậu mở trang đầu sổ mới, và ghi:

*“Có những người không cần nói gì, nhưng chỉ một cái gật đầu của họ…

đã khiến mình thấy được chấp nhận.

Và những lời lẽ, nếu rơi vào đúng ánh nhìn đó, sẽ không còn thấy sợ nữa.”*


Kết chương:

Giữa những lời xì xào, một bài thơ vô danh có thể khiến người ta tổn thương – hoặc… được nhìn thấy lần đầu.
Mai không chọn im lặng hay tránh né. Cô đứng lên – không phải để xác nhận điều gì, mà để bảo vệ điều gì đó đủ tinh tế, đủ đẹp, đủ thật.
Và với Tường, đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy: tình cảm của mình – dù chưa từng được nói ra – vẫn được đáp lại bằng một cách rất riêng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.