nơi em giấu mặt trời

Chương 6: Dưới Trời Sao Mùa Đông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng Mười Hai.

Cái lạnh ùa về khiến cây bàng trước lớp rụng gần hết lá. Trường học dường như trầm hơn, từng hơi thở trong gió cũng mang theo mùi của cuối năm: mùi vôi mới quét, mùi áo len ẩm, và mùi hồi hộp của những ngày chuẩn bị dã ngoại.

Lớp 11C háo hức chuẩn bị cho chuyến đi đến khu du lịch sinh thái cách trường hơn 20 cây số. Đó là dịp hiếm hoi trong năm học mà tất cả đều có thể tạm gác bài vở, quên đi kiểm tra, và được tự do ngồi quanh lửa trại, nướng khoai, kể chuyện – như trẻ con.

Tường không thích ồn ào. Nhưng cậu vẫn ghi danh, vì Mai sẽ đi.


Trên xe, Mai ngồi cạnh Tường.

Cô không nói nhiều. Nhưng ánh mắt nhìn qua khung kính xe đầy say mê: đồng ruộng trôi ngược, hàng tre đổ bóng, và nắng đậu trên những tà áo trắng bay lấp lánh như cánh bướm.

“Mai này…” – Tường khẽ hỏi.

“Ừ?”

“Nếu… phải rời khỏi nơi này một lần nữa, cậu có muốn đem theo thứ gì không?”

Mai mỉm cười.

“Tớ muốn mang theo những gì không nặng – nhưng đủ khiến mình nhớ mãi.

Ví dụ… một ánh mắt không nói gì nhưng luôn dõi theo mình.

Hay một đoạn đường đã từng đạp xe qua.”

Tường im lặng.
Câu trả lời ấy làm trái tim cậu run nhẹ. Và cậu hiểu: đôi khi, người ta không cần phải hỏi thêm nữa.


Khu cắm trại nằm giữa một thung lũng nhỏ, bao quanh là rừng thông. Tối đến, cả lớp quây quanh lửa trại. Đèn đuốc lập lòe, tiếng hát, tiếng cười vang khắp sườn đồi. Nhưng giữa tất cả, Tường lại cảm thấy như mình đang lặng lẽ trôi vào một thế giới khác – nơi có ánh mắt Mai thỉnh thoảng nhìn sang, rồi quay đi như chưa từng.

Khi mọi người đi ngủ, Tường lặng lẽ ra bãi cỏ sau trại. Trời trong vắt, đầy sao. Tiếng côn trùng rả rích, và gió lùa qua mái tóc như một bản nhạc xưa cũ.

Mai xuất hiện sau lưng, tay cầm áo khoác mỏng.

“Sao không ngủ?”

Tường ngước lên, cười nhẹ:

“Tớ không ngủ được. Nhiều sao quá… thấy tiếc nếu nhắm mắt.”

Mai ngồi xuống cạnh cậu.
Họ im lặng nhìn lên bầu trời.

“Tường này…” – cô khẽ nói. “Cậu có sợ không? Khi để ai đó biết mình thích họ.”

Tường quay sang.
Ánh trăng mờ hắt lên gương mặt cô. Mắt cô không giấu được những điều đang xoáy trong lòng.

“Tớ từng sợ.

Nhưng rồi tớ nhận ra, nếu cứ giấu mãi, thì điều ấy… sẽ không còn là thật nữa.”

Mai mím môi. Tay cô siết nhẹ gấu áo.

“Tớ cũng từng sợ.

Vì người tớ từng thích… không biết.

Và người tớ đang thích… lại im lặng.”

Tường không nói gì.

Một cơn gió lạnh thổi qua. Cậu tháo khăn choàng cổ, quàng nhẹ lên vai Mai.

“Cậu lạnh đấy.”

Cô ngước nhìn cậu.
Giữa ánh trăng và tiếng gió, lần đầu tiên, không ai trốn tránh nữa.

“Tường, tớ biết bài thơ đó là của cậu.

Và… tớ thích nó.

Cũng giống như tớ… thích cậu.”

Tường lặng người.

Rồi từ từ, rất chậm, cậu đưa tay lên, siết lấy tay cô – không lời.

Không cần thêm bất kỳ câu tỏ tình nào.
trong khoảnh khắc ấy, dưới trời sao, mùa đông đã ấm lại.


Trở về lều, cả hai vẫn không nắm tay. Vẫn chỉ là ánh mắt, sự lặng thinh, và nụ cười khó giấu.

Nhưng Mai biết, từ nay trở đi, mỗi lần nhìn lên trời sao, cô sẽ nhớ về một đêm trong veo – nơi cậu ngồi bên cạnh, im lặng, mà trái tim thì nói thay tất cả.


Kết chương:

Một chuyến đi chơi như bao chuyến khác, nhưng với hai người – lại là bước ngoặt đầu tiên của một điều đã lớn dần trong lặng thầm.

Tường và Mai – không cần lời hoa mỹ, không cần ồn ào – chỉ cần một đêm ngồi dưới sao, một lần buông tay khỏi nỗi sợ, là đủ để biết rằng:
Cảm xúc đã được nhận ra. Và dẫu chưa gọi thành tên, cũng không còn là điều giấu kín nữa.


Nếu anh đồng ý, em sẽ viết tiếp Chương 7 – nơi những cảm xúc sau chuyến đi bắt đầu thay đổi cách họ nhìn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.