nơi em giấu mặt trời

Chương 7: Khi Những Điều Thì Thầm Thành Tiếng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau chuyến đi dã ngoại, Tường và Mai không nói gì nhiều hơn.
Không tin nhắn, không lời hẹn, không bất kỳ lời xác nhận nào.
Chỉ có những ánh mắt nhìn nhau lâu hơn bình thường, một vài lần tay vô tình chạm tay, và nụ cười nhẹ đủ để người đối diện thấy ấm trong lòng.

Nhưng những thay đổi, dù nhỏ đến đâu, cũng không thể tránh khỏi ánh nhìn của người khác.


Giữa tháng Mười Hai, những cơn gió đông về dày đặc hơn, làm sân trường ảm đạm, như những cánh chim bay thấp trước mưa.

Buổi sáng, khi Mai bước vào lớp, có vài ánh mắt ngoảnh lại.

Và sau lưng, một giọng con gái vang lên khe khẽ:

“Thấy chưa? Y như lời tao nói. Thơ là chiêu dụ gái của Tường mà…”

“Ừ, mà nhỏ Mai cũng lạ. Lúc đầu cứ tưởng lạnh lùng, ai ngờ cũng…”

Câu nói bỏ lửng, nhưng đủ để ai nghe cũng hiểu.

Mai dừng bước. Nhưng không quay lại. Cô đi thẳng về chỗ ngồi – vẫn là gần cửa sổ. Ngoài trời, những chiếc lá rụng lặng lẽ bám lấy song cửa, như muốn an ủi ai đó.

Tường bước vào sau, vừa kịp nghe đoạn cuối.

Cậu quay sang – ánh mắt chạm đúng với ánh mắt của Thư, cô bạn cùng lớp luôn ưa nổi bật.
Thư mỉm cười – kiểu cười không thân thiện.


Giờ học trôi qua nặng nề. Tường không thể tập trung.
Trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh Mai cúi mặt suốt tiết.

Ra về, cậu đạp xe chậm phía sau.
Mai đi bộ, bước ngắn, vai khẽ run dưới chiếc áo khoác mỏng.

“Mai!” – Tường gọi nhỏ.

Cô dừng lại. Nhưng không quay đầu ngay.

Cậu tiến đến bên cạnh:

“Cậu ổn chứ?”

Mai nhìn xuống lòng đường, nơi ánh chiều đang phủ vàng nhẹ.

“Tớ ổn.
Nhưng cậu thì… có thấy hối hận không?”

Tường sững lại.

“Vì điều gì?”

“Vì để người ta biết... về tớ. Về cậu. Về thơ. Về đêm ngồi dưới sao.”

Tường nhìn thẳng vào mắt cô:

“Tớ không hối hận.

Vì đó là những điều thật.

Còn người ta nói gì… không phải lỗi của cậu hay tớ.”

Mai cắn nhẹ môi.

“Tớ chỉ sợ… tớ làm cậu bị chú ý. Cậu vốn dĩ thích lặng lẽ…”

Tường khẽ cười:

“Tớ chỉ cần cậu đừng im lặng khi bị tổn thương.

Còn những lời xì xào… tớ không nghe rõ, vì bên cạnh tớ còn có tiếng cười của cậu – đủ rồi.”

Mai ngước nhìn cậu. Mắt cô ươn ướt – nhưng lần này không phải vì buồn.


Ngày hôm sau, cô giáo bất ngờ xếp lại chỗ ngồi để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.

Mai được đổi lên bàn hai, ngồi cạnh… Thư.

Một không khí ngột ngạt lập tức lan ra.

Thư tỏ ra bình thản. Nhưng ánh mắt cô – từng liếc về phía Tường – không che giấu được sự ghen tức.

Giữa tiết học, Thư đưa cho Mai một tờ giấy gấp nhỏ, miệng mỉm cười.

“Cho cậu. Đọc đi.”

Mai mở ra. Một mảnh giấy với dòng chữ viết nắn nót:

*“Có những người không biết rằng ánh sáng cũng có thể làm người khác chói mắt.

Biết điều một chút đi, Mai.”*

Mai gấp lại. Không nói gì.
Nhưng lần đầu tiên, cô không né tránh.

Cô quay sang Thư, nói khẽ:

“Nếu ánh sáng làm cậu khó chịu, thì cậu có thể quay đi.

Vì tớ không có ý làm ai chói mắt cả.

Tớ chỉ đang sống thật với những gì tớ trân trọng.”

Thư trố mắt. Có lẽ, cô không nghĩ một người như Mai – luôn điềm tĩnh và im lặng – lại có thể trả lời như thế.


Chiều hôm đó, Mai đi bộ về như thường lệ. Nhưng lần này, Tường đã đợi sẵn ở gốc bàng trước cổng trường.

Cậu đưa cô một món quà nhỏ – một chiếc hộp gỗ xinh xắn, trong đó là… một chiếc kẹp tóc bằng sứ, có vẽ hoa cúc trắng.

“Tớ làm trong tiệm gốm lần trước. Không đẹp lắm, nhưng… là của tớ.”

Mai đón lấy, ánh mắt dịu đi.

“Cảm ơn cậu… Vì đã không để tớ một mình.

Cũng cảm ơn vì không để những lời xì xào làm mờ đi thứ chúng ta đang có.”

Tường gật đầu.

“Vì thứ chúng ta đang có… là thật.”


Kết chương:

Sự quan tâm – một khi bị người ngoài soi mói – dễ trở thành mục tiêu cho hiểu lầm và ghen tị. Nhưng chính lúc ấy, cách hai người đối mặt với nó mới cho thấy tình cảm ấy có đủ vững vàng không.

Mai không còn né tránh. Tường không còn sợ ánh nhìn người khác.
Và từ đó, mối quan hệ của họ… trở nên rõ ràng hơn – không cần tuyên bố, không cần tên gọi. Chỉ cần chân thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.