Mùa thi cận kề, lớp học trở nên căng thẳng hơn bình thường.
Tiếng giở sách, tiếng giảng bài, tiếng thở dài vì đề cương – tất cả hòa vào nhau như một bản nhạc không có nốt lặng.
Nhưng với Tường, điều khiến cậu khó chịu nhất không phải là áp lực thi cử.
Mà là… ba ngày rồi Mai chưa đến lớp.
Không ai biết lý do.
Cô giáo chủ nhiệm chỉ nói ngắn gọn:
“Gia đình có việc riêng. Có thể Mai sẽ nghỉ vài hôm.”
Vài hôm.
Nhưng với Tường, mỗi hôm vắng cô đều là một hôm dài.
Ngày thứ tư, không chịu nổi nữa, Tường xin nghỉ tiết cuối, đạp xe về hướng nhà Mai.
Con đường đất đỏ dẫn vào xóm nhỏ quen thuộc – nơi cậu từng ghé qua khi đưa Mai về sau buổi học nhóm. Căn nhà mái ngói cũ, bên ngoài là giàn hoa giấy tím đã rụng gần hết hoa.
Tường dừng xe, tim đập thình thịch.
Không hiểu vì sao, nhưng cậu cảm thấy… có điều gì đó không ổn.
Bà ngoại Mai mở cửa.
Vẫn là dáng người gầy gò, khăn trùm đầu cũ, giọng nói nhẹ nhàng:
“À, cháu Tường à? Vô nhà đi con.”
Tường lễ phép cúi chào.
“Dạ… Mai có nhà không bà?”
Bà khẽ thở dài.
“Có, nó trong buồng. Nhưng… nó mệt, ít nói chuyện.”
Tường ngần ngừ.
“Bà cho cháu… nói chuyện với Mai một chút được không ạ? Cháu lo quá…”
Bà nhìn cậu một lúc, rồi gật đầu:
“Con cứ vào. Nó chắc cũng cần ai đó chia sẻ.”
Căn buồng nhỏ, ánh sáng mờ.
Mai ngồi bên giường, mặc áo khoác, ôm quyển sách nhưng không đọc. Cô ngước lên khi nghe tiếng bước chân.
Ánh mắt cô hơi bất ngờ. Nhưng rồi lại dịu lại – như thể… cô đã chờ ai đó đến.
“Tường…?”
“Ừ, là tớ.”
Cậu ngồi xuống mép giường.
Không gian im lặng một lúc lâu, chỉ nghe tiếng gió rít qua cửa tre mục.
“Tớ xin lỗi…” – Mai nói khẽ.
“Vì gì?”
“Vì biến mất.
Và vì đã không nói gì…”
Tường nhìn cô, giọng nghiêm túc:
“Tớ không cần cậu phải luôn vui hay mạnh mẽ.
Nhưng nếu cậu buồn, cậu mệt – làm ơn, đừng giữ một mình.”
Mai mím môi. Một lúc sau, cô thì thầm:
“Mẹ tớ… trở bệnh.
Từ lâu rồi, nhưng dạo này nặng hơn. Tớ về quê để chăm mẹ.
Tớ không muốn ai trong lớp biết. Không muốn ai thương hại.”
Tường không nói. Cậu đưa tay siết nhẹ lấy tay cô – lạnh và khô.
“Không ai thương hại cậu đâu.
Nhưng người thật sự quan tâm sẽ buồn nếu không thể ở bên.”
Mai cúi đầu. Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay cô.
Nhưng lần này, cô không lau vội.
“Tớ sợ… nếu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi.
Tớ từng có một gia đình đủ đầy… cho đến khi cha bỏ đi.
Rồi mẹ bệnh.
Tớ chuyển về đây, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng mọi thứ chưa từng dễ dàng.”
Tường gật đầu.
“Tớ không cần cậu kể hết.
Chỉ cần cậu biết… tớ ở đây.
Và những gì tớ dành cho cậu – không thay đổi, dù có chuyện gì xảy ra.”
Mai ngước lên.
Lần đầu tiên trong nhiều ngày, cô nở một nụ cười – nhỏ thôi, nhưng thật sự từ trong lòng.
Trước khi ra về, Tường để lại cho cô một cuốn sổ nhỏ, bên trong có một bài thơ mới viết:
*“Có những điều không cần gọi tên
Nhưng vẫn đủ để người ta chờ đợi
Có những nỗi buồn không cần nóiNhưng ai đó vẫn đến – và ngồi bên.”*
Mai giữ cuốn sổ thật chặt, như giữ lấy một điều ấm áp giữa mùa đông đang đến.
Ai cũng có những góc tối không muốn ai nhìn thấy.
Nhưng điều đáng quý nhất là khi có ai đó đủ kiên nhẫn – không ép phải kể, chỉ ở cạnh khi mình cần.
Tường không hứa sẽ làm điều lớn lao.
Cậu chỉ đến, lặng lẽ ngồi bên, lắng nghe… và không rời đi.
Với Mai, như vậy là đủ để thấy mình không còn một mình nữa.