Mai trở lại lớp vào sáng thứ Hai.
Trời se lạnh, sương vẫn còn đọng trên vạt áo trắng.
Cô bước vào, mái tóc cột gọn, ánh mắt dịu nhưng sâu hơn trước. Không ai nói gì – nhưng không khí bỗng trầm lại.
Vài cái gật đầu. Một vài tiếng "chào Mai".
Không có những câu đùa như trước. Cũng không còn ánh mắt soi mói.
Tường ngồi ở bàn cuối, lặng lẽ nhìn cô, rồi cúi xuống viết vài dòng vào vở – như thường lệ. Nhưng tim cậu lại đập không bình thường.
Mai mỉm cười. Một nụ cười bình thản.
Như thể… sau tất cả những giông gió, cô đã học cách không cần che giấu nữa.
Tiết Văn hôm ấy, cô giáo mang theo một đề bài đặc biệt:
“Viết một đoạn văn ngắn:
Nếu bạn có thể gửi một bức thư đến ai đó không thể trả lời – bạn sẽ viết gì?”
Lớp học im lặng. Ai đó thở dài. Có người nhìn trần nhà.
Tường chống tay vào cằm, chậm rãi viết xuống vài dòng – rồi xé bỏ. Viết lại. Lại bỏ.
Cậu không biết mình đang viết cho ai. Có lẽ cho cha, người từng hứa sẽ đưa cậu đi Đà Lạt nhưng biến mất mãi. Cũng có thể là viết cho chính mình, của nhiều năm về trước – khi còn sợ ánh nhìn của người khác.
Mai thì viết một mạch. Không xóa, không ngừng lại.
Chỉ có ánh mắt là chùng xuống, và ngòi bút run nhẹ.
Sau 15 phút, cô giáo gọi ba học sinh đọc bài trước lớp.
Tường tưởng sẽ là những cái tên quen thuộc – nhưng rồi giọng cô vang lên:
“Mai, em đọc trước nhé.”
Cả lớp quay lại.
Mai gật đầu, bước lên bảng. Tay cầm tờ giấy – không run, nhưng mắt thì sâu như hồ nước vừa dậy sóng.
Cô bắt đầu đọc.
*“Mẹ à…
Nếu con có thể viết cho mẹ một lần, khi mẹ không còn đủ sức để nghe – thì con muốn nói rằng…
Con xin lỗi.
Vì đã có lúc con giận mẹ vì một bữa cơm thiếu món ngon.
Con xin lỗi…
Vì đã từng thấy xấu hổ khi phải đi học bằng xe đạp cũ, khi người khác có xe máy đưa đón.
Và con biết, mẹ chưa từng trách con điều gì…
Dù chính mẹ là người đi làm từ 5 giờ sáng, về nhà lúc con đã ngủ.
Mẹ à, nếu mẹ ngủ sâu hơn những đêm qua…
Thì con vẫn muốn mẹ biết, con đã học cách biết ơn – không phải bằng điểm số, mà bằng lòng can đảm.
Can đảm để lớn lên, để không gục xuống khi thấy mẹ yếu dần, và để viết những dòng này…
mà không khóc trước mặt mọi người.”*
Lặng.
Cả lớp im phăng phắc.
Không một tiếng bàn tán. Không ai nhìn điện thoại hay nói nhỏ.
Tường nhìn lên – và cảm thấy tim mình như vừa vỡ ra rồi khâu lại.
Mai cúi đầu chào, rồi trở về chỗ. Ánh mắt cô giáo đỏ hoe.
Cô lên tiếng:
“Cảm ơn Mai. Em dũng cảm hơn cả những lời văn em viết.
Và cô nghĩ, hôm nay – cả lớp đã học được điều lớn nhất:
Là biết trân trọng những điều tưởng như nhỏ nhặt.”
Giờ ra chơi, Mai không ra khỏi lớp.
Tường bước đến, đặt một tờ giấy nhỏ lên bàn cô, rồi quay đi.
Mai mở ra:
*“Tớ không biết viết gì…
Vì nếu viết nhiều hơn, sẽ thành nước mắt mất.
Nhưng tớ biết – tớ tự hào khi là người đã nghe cậu kể trước cả lớp hôm nay.”*
Mai nhìn ra cửa sổ, môi khẽ cong thành nụ cười.
Trời hôm ấy nắng nhẹ.
Một tia nắng lách qua ô cửa kính – chiếu lên tay cô, ấm hơn cả khăn choàng cổ.
Chiều hôm đó, khi về gần tới nhà, Mai thấy ai đó đã gác một quyển sách trên yên xe đạp mình – tập thơ Nguyễn Nhật Ánh, kẹp giữa trang là một mảnh giấy:
*“Cảm ơn người đã dạy mình rằng:
Có những nỗi đau – khi viết ra, không còn là gánh nặng…
Mà là thứ giúp ta biết mình mạnh đến nhường nào.”*
Có những bài học không đến từ sách vở, mà đến từ sự dũng cảm kể lại những gì ta đã trải qua.
Mai không cần ai thương hại.
Cô chỉ cần một nơi để được lắng nghe, một đôi mắt không phán xét, và một trái tim đủ thật – như Tường.
Còn Tường, từ giây phút đó, hiểu rằng yêu một người… không chỉ là thích nụ cười của họ, mà còn là biết im lặng ngồi bên khi họ yếu mềm.