nơi tình yêu bắt đầu

Chương 3: Khoảng Cách Nguy Hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều, mưa rơi lất phất trên ô kính lớn của tầng mười hai. Văn phòng chìm trong màu xám nhạt của trời và tiếng bàn phím gõ đều như nhịp tim. Ngọc Yên đang rà soát lại các tệp dữ liệu dự án khi tiếng giày vang lên sau lưng. Cô quay lại, Trần Hạo Vũ đứng đó, chiếc áo sơ mi trắng thấm vài giọt mưa, cổ tay xắn cao, gương mặt vẫn lạnh như thường lệ nhưng ánh mắt lại sâu và trầm hơn mọi khi. Anh đưa tập hồ sơ ra trước mặt cô, giọng thấp trầm: “Cô theo tôi xuống phòng họp. Có vài vấn đề cần người phụ trách dự án giải thích.”

Cô gật đầu, ôm laptop bước đi. Hành lang dài, tiếng bước chân hai người hòa vào nhau, nhịp chậm mà căng thẳng. Khi cửa phòng họp đóng lại, anh ném tập hồ sơ xuống bàn. “Cô giải thích chỗ này. Vì sao khoản chi phí này bị lệch gần năm phần trăm so với bảng gốc?”

Cô nhìn vào con số, tim đập mạnh. “Em… đã kiểm tra mấy lần, dữ liệu này do bên kế toán chuyển qua, em không sửa gì cả.”

Anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt như lưỡi dao cắt xuyên qua. “Không ai dám đổ lỗi khi chưa xác thực. Tôi hỏi, cô chắc chứ?”

Cô nuốt khan, gật đầu. “Em chắc.”

Trần Hạo Vũ im lặng giây lát, rồi xoay laptop cô lại, ngón tay lướt nhanh qua bàn phím. Sau vài dòng mã kiểm tra, anh dừng lại, ánh nhìn thay đổi. “Lỗi nằm ở hệ thống đồng bộ. Không phải cô.”

Cô thở ra nhẹ nhõm, nhưng không dám nói gì. Anh khép máy, giọng trầm đi: “Lần sau, trước khi sợ hãi, hãy tự mình kiểm chứng. Tôi không cần người chỉ biết cúi đầu.”

Câu nói đó như chạm vào lòng tự trọng của cô. Tối hôm ấy, cô về muộn hơn thường lệ. Khi bước ra khỏi thang máy, thấy anh vẫn còn trong phòng làm việc, ánh sáng hắt qua cửa kính phản chiếu hình anh đang cởi vest, gục nhẹ trước bàn. Cô ngập ngừng gõ cửa. “Tổng Giám đốc, anh vẫn chưa về sao?”

Anh ngẩng lên, ánh mắt mệt mỏi nhưng dịu đi khi thấy cô. “Công việc chưa xong.”

“Em có thể giúp gì không?”

Anh cười khẽ, nụ cười hiếm hoi. “Cô muốn giúp tôi? Vậy rót giúp tôi cốc cà phê.”

Cô bối rối, nhưng vẫn bước đến máy pha, mùi cà phê lan tỏa trong không khí tĩnh lặng. Khi cô đặt cốc lên bàn, anh khẽ nói: “Lần đầu tiên tôi thấy có người dám ở lại sau giờ làm mà không được yêu cầu.”

“Vì em không muốn thấy anh mệt.” Câu nói bật ra tự nhiên khiến cô cũng sững lại. Anh nhìn cô thật lâu, như đang cân nhắc giữa lý trí và điều gì đó nguy hiểm hơn. “Cô đang vượt qua giới hạn đấy, Ngọc Yên.”

Không gian chìm trong im lặng. Tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi nhẹ, ánh đèn vàng phủ mờ lên gương mặt hai người. Cô khẽ cúi đầu, giọng nhỏ đi: “Xin lỗi, em chỉ lo cho công việc.”

Anh đứng dậy, tiến lại gần. “Phải không? Hay cô đang lo cho tôi?”

Tim cô thắt lại, ánh nhìn không dám đối diện. Anh dừng ngay trước mặt cô, hơi thở anh phả nhẹ lên má. “Nếu cứ như vậy, một trong hai chúng ta sẽ bị tổn thương.”

Cô không đáp, chỉ cảm thấy hơi ấm ấy lan dần trong lòng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, giữa mưa và ánh đèn, cả hai đều biết có điều gì đó đã vượt qua ranh giới giữa Tổng Giám đốc và trợ lý. Nhưng không ai dám nói trước, vì tình cảm nơi công sở… luôn là con dao hai lưỡi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×