Sau buổi tối hôm ấy, không khí trong văn phòng Thiên Phong dường như thay đổi. Ngọc Yên vẫn ngồi ở bàn làm việc quen thuộc, vẫn pha cà phê mỗi sáng, vẫn chỉnh lại bảng báo cáo như trước, nhưng mỗi khi cánh cửa phòng Tổng Giám đốc mở ra, trái tim cô lại đập nhanh một nhịp. Trần Hạo Vũ vẫn giữ vẻ lạnh lùng, vẫn ra lệnh bằng giọng trầm cứng rắn, nhưng ánh mắt anh – đôi khi dừng trên gương mặt cô – mang theo chút gì đó khó đoán, vừa sâu, vừa dịu, như thể chính anh cũng không muốn hiểu rõ nó là gì.
Một chiều cuối tuần, cả công ty tan làm sớm, chỉ còn phòng Tổng Giám đốc sáng đèn. Cô ghé qua để đặt hồ sơ, nhưng khi vừa mở cửa, ánh sáng vàng trong phòng khiến cô khựng lại. Anh ngồi bên bàn, cà vạt nới lỏng, tay cầm ly rượu, ánh nhìn hướng ra ngoài thành phố. Mưa đêm phản chiếu ánh đèn, gương mặt anh trông mỏi mệt đến lạ.
“Vào đi.” Anh không quay lại, giọng khàn khàn. “Cô không cần đứng mãi như vậy.”
Cô bước tới, nhẹ giọng: “Anh… hôm nay uống rượu ạ?”
“Chỉ một chút. Có những ngày người ta không cần lý do để mệt.” Anh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại buồn hơn cả im lặng.
Ngọc Yên định rời đi, nhưng rồi dừng lại. “Nếu anh muốn, em có thể nghe.”
Anh ngẩng đầu. Ánh mắt ấy khiến cô gần như quên thở. Một lúc lâu, anh mới nói: “Cô biết không, người ta nói thành công là sự trả thù ngọt ngào nhất. Nhưng đến khi đạt được, lại thấy chẳng có gì ngọt cả.”
Cô không hiểu hết, nhưng cảm nhận được nỗi cô đơn ẩn dưới lớp vỏ lạnh lùng kia. “Anh đang nhớ ai sao?”
Anh im lặng. Gió từ cửa sổ thổi qua làm giấy tờ khẽ rung. “Một người từng phản bội tôi. Một người mang họ Lâm.”
Tim cô nhói lên, bàn tay nắm chặt mép váy. “Lâm… là họ phổ biến mà.”
Anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt tối lại. “Có lẽ. Nhưng mỗi khi nghe, tôi lại thấy nhói.”
Không khí trùng xuống. Cô cúi đầu, giấu đi cảm xúc đang rối bời. Cô không thể nói rằng người mà anh hận có thể chính là người đã khiến tuổi thơ cô tan vỡ. Cô đến Thiên Phong không chỉ để làm việc – mà còn để tìm hiểu chân tướng chuyện năm xưa, chuyện khiến cha cô bị hủy hoại danh dự.
Anh đứng dậy, tiến đến gần, khoảng cách chỉ còn vài bước. “Ngọc Yên, cô là người lạ đầu tiên khiến tôi muốn nói chuyện.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh nhìn anh. Trong đó có thứ gì đó khiến tim cô run rẩy – không phải vì sợ, mà vì nhận ra anh đang thành thật. “Vì sao lại là em?”
“Vì cô không giả tạo.” Anh khẽ nói, giọng trầm đến mức gần như thì thầm. “Nhưng điều đó lại nguy hiểm.”
Cô lùi một bước, giọng run: “Nguy hiểm… cho ai?”
Anh im lặng, nhìn cô thật lâu, rồi quay đi. “Cho cả hai.”
Bên ngoài, mưa rơi nặng hạt. Ánh sáng vàng hắt lên gương mặt anh, khiến đường nét ấy vừa lạnh lẽo vừa đau đớn. Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, tim đập loạn không rõ vì sợ hay thương. Khi cửa khép lại, anh vẫn đứng đó, nhìn theo bóng dáng cô biến mất qua lớp kính, ánh mắt dần tối đi.
Anh biết mình đang phạm phải điều cấm kỵ nhất của người lãnh đạo: để cảm xúc chen vào công việc. Nhưng khi tên cô vang lên trong đầu, anh lại không thể ngăn được nhịp tim mình. Và trong đêm mưa ấy, giữa thành phố xa hoa, hai con người bị cuốn vào nhau bởi quá khứ, bởi định mệnh, và bởi thứ cảm xúc họ đều không dám gọi tên – tình yêu.