nơi tình yêu bắt đầu

Chương 6: Khoảnh Khắc Gần Như Không Thể Quay Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, văn phòng như chìm trong làn sương mỏng của mưa đêm còn sót lại.

Không ai để ý, nhưng với Ngọc Yên, mọi thứ bỗng trở nên khác lạ. Cô cố tỏ ra bình thường, vẫn chào hỏi, vẫn cúi đầu khi gặp Tổng Giám đốc, nhưng mỗi lần ánh mắt anh lướt qua, tim cô lại như bị siết chặt.

Buổi sáng, cuộc họp đột xuất được tổ chức. Dự án mới về đầu tư quốc tế đang bị đình trệ, và ban giám đốc yêu cầu trình kế hoạch thay thế trong vòng 24 giờ.

Trần Hạo Vũ trầm giọng, ánh mắt nghiêm nghị: “Tôi cần bản đề xuất hoàn chỉnh trước tám giờ sáng mai. Ngọc Yên, cô sẽ làm cùng tôi.”

Không khí im phăng phắc. Ai cũng biết, được làm việc riêng với Tổng Giám đốc là một vinh dự — nhưng với cô, đó là áp lực gấp trăm lần.

Khi màn đêm buông xuống, văn phòng chỉ còn hai người. Tiếng gõ bàn phím hòa cùng tiếng mưa ngoài cửa kính, tạo nên một âm thanh đều đặn và cô độc.

Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt cô, mỏi mệt nhưng quyết tâm. Anh đứng sau, nhìn cô chỉnh từng con số, đôi mắt ánh lên một thứ gì đó lạ lùng — vừa tự hào, vừa xao động.

“Cô không sợ tôi sao?” – anh bất chợt hỏi, giọng khàn nhẹ.

Cô khẽ ngẩng lên, hơi bất ngờ. “Sợ... nhưng không phải vì anh.”

Anh nhíu mày. “Vậy vì cái gì?”

Cô cười nhẹ, đôi môi tái đi vì mệt. “Vì cảm xúc của chính mình.”

Anh im lặng. Ánh mắt ấy khiến anh như nhìn thấy phần chân thật nhất của cô – yếu đuối, nhưng can đảm. Anh bước đến gần, đặt tay lên bàn, nghiêng người nhìn thẳng vào cô. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài tấc. “Tôi nói rồi, cảm xúc là thứ xa xỉ nhất ở đây.”

“Nhưng nếu nó đến thì sao?” Cô hỏi khẽ, ánh nhìn run rẩy nhưng kiên định.

Anh không trả lời. Một giây, hai giây, rồi anh khẽ cười, một nụ cười lẫn giữa mỉa mai và bất lực. “Thì nó sẽ khiến chúng ta trả giá.”

Cô quay đi, cố tiếp tục nhập dữ liệu, nhưng bàn tay anh bỗng nắm lấy cổ tay cô. Nhiệt độ nơi da chạm nhau khiến cô khựng lại. “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, Ngọc Yên. Tôi không muốn thấy cô giống người đó.”

“Người đó… là ai?” – giọng cô gần như nghẹn.

Anh buông tay, ánh mắt đen sâu như vực. “Một người từng phản bội tôi, và mang cùng họ với cô.”

Không khí đặc quánh. Ngọc Yên lùi lại, tim nặng trĩu. Cô hiểu, ranh giới giữa họ không chỉ là chức vụ, mà là quá khứ – một quá khứ đầy máu và nước mắt mà cô chưa dám đối diện.

Gần nửa đêm, cô hoàn thành bản kế hoạch, mang đến cho anh ký duyệt. Anh vẫn ngồi ở bàn, áo vest cởi ra, cổ áo mở, vài sợi tóc rơi lòa xòa trên trán. Ánh đèn bàn phủ một lớp sáng dịu lên gương mặt anh – một vẻ mệt mỏi nhưng dịu dàng hiếm thấy.

“Xong rồi à?” – anh hỏi.

“Dạ.”

“Ngồi xuống đi. Nghỉ một lát.”

Cô do dự, rồi ngồi đối diện. Im lặng bao trùm. Tiếng mưa rơi bên ngoài, tiếng gió luồn qua khe cửa, và tiếng thở của hai người hòa vào nhau.

“Cô có bao giờ nghĩ, nếu mọi thứ không phải là công việc, cô sẽ ở đâu?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng nhẹ như gió.

“Em không biết. Có lẽ vẫn là ở đây.”

“Tại sao?”

“Vì... em thấy yên lòng khi làm việc cùng anh.”

Lời nói bật ra khiến không khí khựng lại. Anh nhìn cô, đôi mắt sâu như chứa cả một cơn sóng. Anh chậm rãi đứng dậy, bước về phía cô, dừng lại ngay bên cạnh.

“Ngọc Yên, cô có biết mình đang nói gì không?”

“Em biết.” – cô đáp khẽ, ánh mắt ngước lên, run rẩy mà dứt khoát. “Và em cũng biết, điều này là sai.”

Anh cúi xuống, hơi thở chạm nhẹ vào má cô. “Vậy tại sao vẫn nói?”

Cô khẽ mỉm cười, nước mắt long lanh nơi khóe mắt. “Vì nếu không nói, em sợ mình sẽ hối hận.”

Khoảnh khắc đó, anh dừng lại – không bước tới, cũng không rời đi. Anh chỉ đứng nhìn cô, thật lâu, như đang chiến đấu với chính mình. Rồi anh quay đi, giọng trầm thấp:

“Cô nên đi trước khi tôi không còn giữ được lý trí.”

Ngọc Yên siết chặt tài liệu trong tay, đứng lên. Cô cúi đầu, khẽ nói: “Em hiểu.”

Cánh cửa khép lại, để lại anh một mình giữa ánh sáng vàng nhạt. Bàn tay anh siết chặt ly cà phê nguội, ánh mắt nhìn vào khoảng trống. Ngoài trời, mưa vẫn rơi, như rửa trôi đi những cảm xúc anh cố chôn giấu. Nhưng sâu trong tim, anh biết rõ — có những thứ, một khi đã bắt đầu, sẽ không thể quay lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×