✦ Cuộc điện thoại nửa đêm
Đêm hôm đó, Khương Nhã đang ở trong phòng làm bánh, thử nghiệm một công thức mới thì điện thoại đổ chuông. Là Ngọc Anh, bạn thân thời đại học, cũng là người từng giúp cô những ngày đầu mở tiệm.
– “Alo?”
Giọng bên kia thở dốc, gấp gáp:
– “Nhã... có chuyện này... tao không biết có nên nói hay không...”
– “Từ từ, nói rõ đi.”
– “Bài phốt về mày... là do một người gửi thông tin cho bên kia. Tao quen người trong group đó.”
– “Là ai?”
– “Người gửi có dùng email ẩn danh... nhưng để lộ một tài khoản phụ từng dùng để đăng ký lớp học bánh ngọt online của mày.”
– “Ý mày là...?”
– “Chính là Minh Tuyền. Con bé từng làm ở tiệm mày nửa năm trước. Nhớ không? Cái đợt mà nó nói có chuyện gia đình nên xin nghỉ đột ngột ấy.”
Khương Nhã chết lặng trong vài giây.
Minh Tuyền – cô bé nhỏ nhẹ, chăm chỉ, luôn gọi cô là "chị Nhã ơi, chị Nhã à". Người từng được cô tin tưởng giao cả sổ nhập hàng khi tiệm mới vào guồng.
Vậy mà...
✦ Đối mặt
Sáng hôm sau, Khương Nhã đến quán cà phê nhỏ gần trường dạy nghề làm bánh – nơi Minh Tuyền đang học tiếp sau khi nghỉ ở tiệm.
Cô ngồi xuống bàn, gọi một ly trà đen. Chưa đầy mười phút sau, Minh Tuyền bước vào.
Cô bé vẫn vậy, gầy nhỏ, tóc buộc thấp, ánh mắt ngập ngừng.
– “Chị gọi em ra… có chuyện gì ạ?”
Khương Nhã đặt một tệp giấy in ra từ email rò rỉ, đẩy về phía Minh Tuyền.
– “Chữ ký điện tử, địa chỉ IP, và cả lịch sử gửi mail từ tài khoản phụ. Từng dòng một đều trùng với máy tính em dùng ở lớp học online.”
Minh Tuyền mặt tái mét.
– “Em… em không cố ý…”
– “Vậy là em thừa nhận?”
Im lặng.
Một lúc lâu sau, Minh Tuyền lí nhí:
– “Em... cũng từng mơ ước có một tiệm bánh như chị. Nhưng mọi người chỉ khen chị. Chị có bạn trai giàu, có truyền thông nâng đỡ… Còn em làm bánh cũng không tệ, nhưng chẳng ai nhớ tên.”
– “Nên em nghĩ nếu kéo chị xuống, em sẽ nổi bật hơn?”
Minh Tuyền bật khóc:
– “Em không nghĩ mọi chuyện sẽ lớn như vậy… Em chỉ... muốn chút công bằng.”
✦ Không phải ai cũng xứng đáng với tha thứ
Khương Nhã nhìn cô bé trước mặt. Không còn giận dữ nữa. Chỉ là... thất vọng.
– “Em nghĩ cuộc sống là sân khấu để ganh đua? Em nghĩ ai đứng được trên ánh đèn là người giành mất cơ hội của em?”
– “Em không nghĩ chị... sẽ bị ảnh hưởng nhiều như vậy. Em... xin lỗi...”
– “Xin lỗi?” – Giọng Khương Nhã lạnh đi – “Nếu chị sụp đổ vì bài viết đó, em có đến xin lỗi trước truyền thông không? Hay lại bảo ‘Em đâu ngờ nó nghiêm trọng như vậy’?”
Minh Tuyền cúi đầu.
– “Em sẽ xóa tài khoản, xóa bài, và... rút khỏi lớp.”
– “Không cần.” – Khương Nhã đứng dậy – “Chị không cản đường ai cả. Nhưng em nên học cách lớn lên bằng chính đôi chân mình. Vì nếu tiếp tục đi lên bằng cách dẫm lên người khác… em sẽ ngã đau hơn chị từng ngã.”
✦ Sự thật giải phóng – nhưng niềm tin thì vỡ vụn
Ngay tối hôm đó, Minh Tuyền đăng video xin lỗi công khai.
Dư luận bắt đầu đảo chiều. Người ủng hộ Khương Nhã càng thêm khâm phục cô, còn những kẻ từng mỉa mai lặng lẽ xóa bình luận cũ.
Khương Nhã không nói gì thêm. Cô chỉ tiếp tục làm việc, vẫn đeo tạp dề, vẫn tự tay dọn quầy mỗi tối.
Nhưng trong lòng cô biết, niềm tin là thứ, một khi đã rạn, sẽ chẳng bao giờ lành như ban đầu nữa.
✦ Khi người đàn ông bên cạnh cô đưa tay ra đúng lúc
Tối muộn.
Tử Khê vừa từ sân bay về, chưa kịp thay đồ đã lao đến tiệm.
– “Anh vừa nghe chuyện. Em ổn chứ?”
Khương Nhã gật đầu:
– “Ổn. Em chỉ… hơi mỏi.”
Tử Khê đưa tay kéo cô vào lòng:
– “Có muốn anh làm truyền thông cho em luôn không? Kiểu như lên TikTok khóc một trận rồi nói 'Bạn gái tôi bị tổn thương’?”
Cô bật cười:
– “Đừng. Để em còn được ngưỡng mộ vì mạnh mẽ chứ.”
– “Anh thì chỉ ngưỡng mộ vì em là chính em. Không cần vai diễn.”
– “Ừ. Em cũng học được rồi. Không ai lấy được sự tự do của mình trừ khi mình tự đưa đi.”
Họ đứng đó, trong gian bếp nhỏ, nơi mùi bơ và vani lẫn với sự yên bình – thứ mà Khương Nhã đã mất rất lâu để có được.