nói trước bước ra khỏi nhà

Chương 18: Nói Trước Bước Ra Khỏi Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

✦ Thư mời từ truyền hình quốc gia

Một sáng đầu tuần, khi Khương Nhã vừa mở laptop kiểm tra đơn đặt bánh online, thì nhận được một email:

Kính gửi chị Khương Nhã,

Tôi là biên tập viên chương trình "Chạm Tay Giấc Mơ" của Đài Truyền hình Quốc gia.

Chúng tôi rất ấn tượng với hành trình gây dựng tiệm bánh Tự Do của chị, và mong được mời chị tham gia số phát sóng đặc biệt tháng tới với chủ đề:

“Phụ nữ hiện đại – Tự lực và tỏa sáng.”

Nếu chị đồng ý, ê-kíp sẽ bay đến Thành phố X để ghi hình trong tuần sau.

Trân trọng,

Nguyễn Bảo Lan – Biên tập chương trình.

Trợ lý của cô vừa đọc vừa la:

– “Chị! Đây là chương trình đỉnh cao luôn á! Toàn doanh nhân nữ, nhà sáng lập nổi tiếng… mà giờ mời chị? Trời ơi!”

Khương Nhã cười nhẹ, nhưng mắt vẫn nhìn dòng chữ “Phụ nữ hiện đại – Tự lực và tỏa sáng.”

Đó là một danh hiệu cô từng khao khát, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có ngày mình được gọi tên như thế.

Cô gõ một dòng email ngắn:

“Tôi đồng ý tham gia. Hẹn gặp quý ê-kíp tại tiệm bánh Tự Do.”

✦ Một cuộc phỏng vấn được trông đợi

Buổi quay diễn ra một tuần sau.

Cả ê-kíp truyền hình đến sớm, setup ánh sáng, máy quay. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tóc búi nhẹ, vẫn là vẻ nhẹ nhàng thường ngày nhưng ánh mắt kiên định.

Người dẫn chương trình hỏi:

– “Chị Khương Nhã, nếu được quay lại quá khứ, chị có muốn sống một cuộc đời khác, nơi chị được yêu thương, được bảo vệ nhiều hơn không?”

Cô im lặng vài giây, rồi mỉm cười:

– “Không. Vì nếu không có những đoạn đường gồ ghề đó, tôi sẽ không học được cách bước đi vững vàng như hôm nay.”

– “Chị nghĩ điều gì khiến một người phụ nữ thật sự mạnh mẽ?”

– “Không phải vì cô ấy không khóc, không yếu đuối. Mà là khi thế giới nói cô ấy không xứng đáng… cô ấy vẫn đứng dậy, lau nước mắt và tự làm chủ cuộc đời mình.”

Cả phim trường im lặng. Máy quay lia chậm vào gương mặt bình thản ấy.

Chính giây phút đó, hàng triệu người sau này sẽ nhớ đến Khương Nhã – cô gái từng không có gì, ngoài một trái tim không chịu khuất phục.

✦ Nhưng sóng gió không bao giờ báo trước

Sau buổi phát sóng một tuần, Khương Nhã trở thành “hiện tượng” truyền cảm hứng.

Báo chí ca ngợi, mạng xã hội lan truyền clip phát biểu của cô. Các trang tin ghi dòng tít:

“Từ cô gái bị gia đình chối bỏ đến nữ chủ tiệm bánh vạn người ngưỡng mộ.”

Nhưng cũng từ đó… những mũi tên ghen tị bắt đầu bay đến.

Một bài đăng bất ngờ xuất hiện trên một trang “phốt” ẩn danh:

“Khương Nhã – thật sự mạnh mẽ, hay chỉ là kịch bản PR? Ai cũng tưởng cô ta bị đuổi khỏi nhà, nhưng thực chất là tự bỏ đi vì tham tiền!”

Kèm theo đó là một loạt ảnh cắt ghép, cùng lời bình luận ác ý:

– “Đóng vai nạn nhân giỏi thật.”

– “Thời buổi này diễn sâu là thành công.”

– “Cô ta có bạn trai là thiếu gia mà còn giả vờ ‘phụ nữ tự lập’ nữa?”

✦ Khi niềm tin bị lung lay

Trợ lý gần như phát hoảng:

– “Chị! Em thấy bài kia được chia sẻ hàng ngàn lần rồi! Có mấy bên phóng viên đang gửi mail hỏi xác minh!”

– “Còn khách hàng thì sao?”

– “Một số bên do dự, tạm ngưng hợp tác, sợ bị ‘dính phốt’ truyền thông…”

Khương Nhã im lặng.

Bên ngoài, trời đổ mưa.

Cô bước ra cửa kính, nhìn từng giọt mưa nặng trĩu trên mái hiên. Những kỷ niệm cũ kéo về như dòng nước tràn đê: ánh mắt coi thường của mẹ, cái lắc đầu của anh trai, giọng nói mỉa mai từ họ hàng...

Cô đã từng mất tất cả một lần. Liệu lần này sẽ lại lặp lại sao?

✦ Người đàn ông đứng phía sau cô

Tối hôm đó, Tử Khê về tiệm. Anh nghe trợ lý kể hết.

Không nói gì, anh đi thẳng vào bếp, nơi Khương Nhã đang gấp khăn lau trong im lặng.

Anh vòng tay ôm lấy cô từ sau lưng.

– “Không sao đâu.”

– “Lần này khác. Em không chỉ bị hiểu lầm, em còn đang bị dùng để giẫm lên.”

– “Thì mình đứng cao hơn họ là được.”

– “Nhưng nếu cả thế giới quay lưng?”

– “Thì anh quay mặt lại.”

Cô im lặng một lát, rồi bật cười. Không phải vì thấy vui, mà vì… cô không còn sợ nữa.

✦ Một lời phản hồi, như nhát dao ngược

Ngay hôm sau, Khương Nhã đăng một video ngắn lên mạng.

Trong đó, cô ngồi tại tiệm, tay cầm một tách trà.

– “Tôi không cần giải thích với ai cả, vì tôi sống thế nào – tôi biết rõ nhất.”

– “Nhưng tôi có một câu hỏi cho những người đang cố ‘vạch mặt’ tôi:

Khi tôi không có gì, các người có giúp tôi không?

Khi tôi cô độc, có ai đến hỏi tôi có cần gì không?”

– “Nếu câu trả lời là ‘không’, thì giờ đây… xin đừng tỏ ra mình hiểu rõ tôi.”

Cô mỉm cười nhẹ ở cuối video.

– “Bánh ngọt không phải để bịt miệng người khác. Nhưng nếu các người cần, tôi vẫn bán. Vì tôi sống bằng năng lực. Không phải bằng lời khen.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.