nói trước bước ra khỏi nhà

Chương 6: Nói Trước Bước Ra Khỏi Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

✦ Sáng sớm bên hồ

6 giờ 30 phút sáng.

Hồ nước vẫn còn phủ sương, bầu trời nhợt nhạt nhưng trong veo như lòng trắng trứng mới đánh bông. Người đi bộ thưa thớt, tiếng chim lảnh lót hòa với tiếng xe đạp lạch cạch thi thoảng lướt qua.

Khương Nhã bước tới đúng giờ, tay đút túi áo khoác, tóc cột gọn, không son phấn. Cô nhìn quanh một lượt, rồi bắt gặp Lục Tử Khê đang ngồi vắt chân trên ghế đá, tay cầm ly cà phê mang đi từ tiệm bánh… nhưng có vẻ đã nguội.

Anh cũng mặc đơn giản: áo hoodie xám và quần thể thao đen, không còn chút khí chất “tổng tài trốn trại” thường ngày.

– “Anh tới sớm thế?”

– “Tôi ngủ không được.” – anh cười, vươn vai – “Lần đầu tiên thức dậy mà không bị tiếng chuông báo thức của quản gia hay tiếng bố mẹ cãi nhau đánh thức.”

– “Chắc... lạ lắm.”

– “Ừ, nhưng cũng... dễ chịu.”

Cả hai bước chậm quanh hồ, mỗi người giữ một khoảng cách đủ thoải mái, đủ riêng tư.

✦ Cuộc trò chuyện không đầu, nhưng rất thật

– “Này.” – anh bất chợt hỏi – “Cô thích mèo hơn hay chó hơn?”

– “Tôi thích... mèo. Chó trung thành quá, còn mèo thì biết tự lo, tự sống.”

– “Vậy tôi giống con nào?”

– “Anh á?” – cô liếc sang – “Giống con gà. Mỗi lần làm gì sai là vỗ cánh gáy toáng lên.”

Anh cười phá lên, rồi khẽ lắc đầu.

– “Ít nhất cũng đừng là gia cầm...”

– “Tôi không nói gà là xấu.” – cô cười nhẹ – “Gà cũng biết khi nào trời sáng.”

Có gì đó trong câu nói ấy khiến anh im lặng một lúc.

Rồi anh hỏi, nghiêm túc hơn:

– “Nhã, nếu tôi không có gì trong tay, không họ Lục, không có tiền... cô vẫn muốn đi dạo với tôi không?”

Cô dừng bước, nhìn anh.

– “Tôi đã đi dạo với anh cả tháng nay rồi. Và tôi không thấy trên trán anh dán mác ‘tài sản kế thừa’ nào cả.”

– “Nghĩa là...”

– “Nghĩa là anh có hay không có gì, tôi cũng đã bước cạnh anh rồi.” – cô chậm rãi đáp – “Chỉ cần anh đừng giả vờ làm ai khác.”

Gió thổi qua, nhẹ như lời chấp nhận đầu tiên.

✦ Ký ức trở về

Khi họ ngồi xuống ghế đá nghỉ chân, Lục Tử Khê lặng lẽ nhìn mặt hồ, rồi bất chợt nói:

– “Lúc nhỏ, tôi từng bị nhốt trong phòng vì lỡ nghịch bẩn bộ vest mà bố chuẩn bị cho tôi mặc ra mắt đối tác.”

– “Bao nhiêu tuổi?”

– “Sáu.”

Cô nhíu mày.

– “Tôi nhớ tôi chỉ được phép khóc 5 phút. Sau đó phải rửa mặt, chỉnh quần áo, ra chào khách với nụ cười. Mẹ tôi nói, con trai nhà họ Lục không được phép yếu đuối.”

Khương Nhã lặng im. Cô không biết phải nói gì. Lần đầu tiên, cô cảm thấy trái tim mình... rụng một nhịp vì thương cảm.

– “Tôi thấy mình giống con rối. Chỉ có một lần, tôi từng muốn thoát khỏi cái lồng đó... là khi gặp một cô gái học chung đại học. Cô ấy không biết tôi là ai, nhưng hay nhét bánh quy vào tay tôi mỗi khi tôi bị trượt deadline vì họp với bố.”

Khương Nhã chớp mắt.

– “...là cô à?”

Cô sững người.

– “Tôi...?”

Anh gật đầu, cười.

– “Cô không nhớ đâu. Lúc đó tôi chỉ là một tên mọt sách ngồi cuối lớp, còn cô thì hay ăn vụng bánh trong giờ.”

– “Trời ơi...” – cô đỏ mặt – “Anh nhớ cả chuyện đó á?”

– “Tôi nhớ tất cả những ai từng cho tôi cảm giác được làm người.”

✦ Một bước tiến, nhỏ thôi, nhưng đủ để mở lòng

Trước khi chia tay, Lục Tử Khê đưa cho cô một chiếc túi nhỏ:

– “Tôi định đưa nó lúc sinh nhật cô, nhưng tôi không chắc mình được phép tặng.”

Cô mở ra – là một chiếc kẹp tóc gỗ, khắc chữ “Tự Do”.

– “Của một nghệ nhân làm thủ công. Họ hỏi tôi muốn khắc gì, và tôi nghĩ tới cô.”

Cô nhìn anh một lúc lâu.

– “Cảm ơn.”

Không có lời tỏ tình, không có ánh mắt đắm đuối, chỉ có sự chân thành hiếm có trong đời.

Và Khương Nhã biết – từ lúc nào đó, cô đã bắt đầu bước chân khỏi chiếc vỏ bọc kiên cường của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.