nói trước bước ra khỏi nhà

Chương 7: Nói Trước Bước Ra Khỏi Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

✦ Tin nhắn cũ, cách đối xử cũ

8 giờ sáng.

Khương Nhã đang tính toán sổ sách trong tiệm bánh thì điện thoại rung.

Tin nhắn từ mẹ cô:

"Con về nhà gấp. Bố nhập viện."

Chỉ sáu chữ, không thừa một dấu chấm, không có lấy một lời quan tâm kiểu như: “Con có bận không?”, “Con dạo này khỏe không?”

Nhưng Khương Nhã không ngạc nhiên.

Cô vốn đã quá quen với cách gia đình mình đối xử: chỉ tìm đến khi cần, và xem cô là phương án dự phòng cuối cùng.

Chậm rãi, cô cất điện thoại, gập sổ, dặn dò nhân viên mới rồi rời khỏi tiệm.

✦ Bệnh viện – nơi mọi bộ mặt đều rơi xuống

Bước chân vào hành lang trắng toát của bệnh viện thành phố, cô lập tức nhìn thấy anh trai – Khương Trí Dũng, và chị dâu Trang Linh – đang... tranh cãi dữ dội ngay bên ngoài phòng bệnh.

– “Anh nói rồi, căn nhà đứng tên bố mẹ, thì sau này phải chia cho cả hai đứa! Em đừng có lấy chuyện chăm sóc ra mà đòi độc chiếm!”

– “Thế anh thử hỏi mẹ xem! Bà có bao giờ để em đụng tay vào một đồng tiền nhà không? Tất cả đều là ‘để dành cho Nhã học đại học’, nhưng thực ra là cho con anh đi du học chứ gì?!”

Khương Nhã đứng khựng lại vài giây, rồi bước tiếp.

Cánh cửa phòng bật mở khi mẹ cô xuất hiện. Bà nhìn thấy Nhã, nét mặt thoáng nhẹ nhõm – không phải vì mừng, mà là vì kế hoạch cuối cùng vẫn đang đi đúng hướng.

– “Con đến rồi đấy à? Mau vào thăm bố đi.”

– “Bố sao rồi ạ?” – cô hỏi.

– “Cao huyết áp nhẹ, bác sĩ bảo theo dõi thêm. Nhưng mà quan trọng hơn... là chuyện căn nhà.”

– “Con đến vì bố nhập viện. Còn chuyện nhà cửa thì không liên quan đến con.” – giọng cô bình thản.

Bà cau mày:

– “Con nói thế là sao? Nhà này cũng là nhà con!”

Cô nhìn thẳng vào mắt mẹ, lần đầu tiên không né tránh:

– “Thật sao? Từ lúc nào? Khi anh con được mua xe còn con thì đi xe đạp cũ? Khi chị dâu nói con là ‘ăn bám’ còn mẹ chỉ im lặng? Hay là lúc con bị đuổi ra khỏi nhà chỉ vì không chịu đưa hết lương cho gia đình?”

Không khí như bị kéo căng. Mẹ cô đứng lặng vài giây, rồi đột ngột trở giọng mềm mỏng:

– “Con à, dù gì cũng là người một nhà. Sau này mẹ già yếu rồi, chẳng lẽ mẹ trông mong được ai ngoài con?”

Khương Nhã mím môi. Giọng cô dịu đi, nhưng mắt vẫn lạnh:

– “Vậy thì... mẹ nên học cách sống độc lập, giống như con đã từng.”

✦ Người xuất hiện bất ngờ

Khi Khương Nhã rời khỏi bệnh viện, một chiếc xe mô tô phân khối lớn chờ sẵn bên cổng.

Mũ bảo hiểm mở ra, gương mặt quen thuộc lộ ra – Lục Tử Khê.

– “Tôi vừa giao bánh cho khách gần đây. Thấy cô check-in bệnh viện trên story tiệm, nên chạy tới.”

– “Anh theo dõi tôi à?” – cô hơi trêu.

– “Tôi chỉ... lo thôi.” – anh đáp thật lòng.

– “Tôi ổn.”

– “Tôi biết. Nhưng kể cả người mạnh mẽ cũng cần ai đó đi cạnh lúc bước ra khỏi một nơi đầy tổn thương.”

Cô nhìn anh – giữa ánh nắng nhẹ và tiếng còi xe tấp nập, câu nói ấy đột ngột trở nên ấm như vòng tay ôm từ phía sau.

– “Tôi đói.”

– “Tôi biết một quán hủ tiếu ngon.” – anh vẫy tay – “Lên xe.”

– “Tôi không biết đi xe phân khối lớn.”

– “Vậy ôm tôi.”

Cô ngập ngừng một giây.

Rồi vòng tay qua anh, lên xe – lần đầu tiên để bản thân dựa vào người khác mà không thấy yếu đuối.

✦ Bữa trưa giản dị, nhưng đầy đủ cảm xúc

Quán hủ tiếu chỉ là một tiệm nhỏ bên hông chợ, nhưng nước lèo ngọt thanh và sợi mì dai đúng chuẩn. Lục Tử Khê gọi thêm sữa đậu nành cho cô, biết rõ cô không uống được nước ngọt có gas.

Cô nhìn anh, chậm rãi:

– “Tôi không hiểu, anh là người sống trong nhung lụa, sao lại thích những nơi bình dân như vậy?”

Anh gắp miếng chả, đặt vào bát cô:

– “Vì ở đây... tôi được là tôi.”

– “Còn tôi?”

– “Cô là lý do tôi muốn ở lại những nơi như vậy.”

Tim Khương Nhã... trật nhịp mất một khắc.

✦ Kết thúc chương – khi quá khứ không còn trói buộc

Khi về đến nhà trọ, cô nhận được một tin nhắn từ mẹ:

“Nếu con không giúp mẹ thuyết phục Trang Linh đừng đòi chia nhà, thì sau này cũng đừng mong nhận gì từ nhà này.”

Khương Nhã nhìn tin nhắn ấy.

Rồi... xóa. Không trả lời. Không đau. Không tức.

Bởi vì:

Cô đã không còn là cô gái từng khóc suốt đêm vì bị cả nhà đối xử như người dưng.

Cô là Khương Nhã – người phụ nữ biết tự yêu mình, và bắt đầu học cách... đón nhận tình yêu đúng nghĩa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.