Nữ Hoàng Sát Thủ! Em Làm Vợ Anh Nha

Chương 35: Chương 35


trước sau


Trong đại sảnh rộng lớn, Hàn lão gia với khuôn mặt tròn mập mạp đang vui vẻ tiếp khách. Thỉnh thoảng dắt đứa con gái đi chào hỏi với hi vọng sẽ bắt được đứa con rễ vàng nào đó trong tương lai.

Ông ta không ngừng cảm thấy may mắn. Bởi chỉ trong vòng mấy tháng thôi mà sự nghiệp đã phát triển gấp mấy lần 10 năm cố gắng của ông. Tất cả đều nhờ đứa con nuôi tên Quyên Phong kia. Dù ông không biết cô gái đó là ai, nhưng có vẻ như không phải nhân vật tầm thường. Chính cô ta đã vung tay cho ông một khoảng tiền không hề nhỏ, chỉ cho ông vài mánh làm ăn, cũng kể từ có cô ta mà một số doanh nghiệp tầm quốc tế đổ vào công ty ông làm ăn. Thật sự là quá may mắn khi nhận cô ta làm con nuôi, dù chỉ trong thời gian ngắn thôi cũng quá đủ.

Lúc này một người đàn ông tiến đến bắt chuyện:

- Chủ tịch Hàn, tôi nghe nói ông còn có một đứa con gái khác đúng không?. - Giọng nói có vẻ châm chọc khiêu khích, nghe giống như đứa con gái kia là do Hàn Tấn ông đi "mèo mỡ" bên ngoài mà có vậy.

- Phải, là con nuôi tôi, gia đình tôi chỉ có mình Tuyết Hạ, sợ con bé buồn nên nhận một đứa em cho nó, cũng như giúp đỡ cho người bạn xấu số đã qua đời của tôi. - Hàn Tấn khôn ngoan đối đáp lại.

- Con bé đó trong cái khổ cũng có cái may, Hàn chủ tịch thật là người rộng lượng. Mà con bé đâu rồi?

- Tôi không biết nó có đến không, hiaz, dù sao cũng không phải con mình, hơn cả ba mẹ nó mới mất, tôi đâu có ép nó làm theo ý tôi được. Không biết là ngài cảnh sát trưởng đây hỏi con bé có gì không?.

Hàn Tấn hết sức lịch sự với người đàn ông họ Nguyễn này bởi ông ta cực kì có thế lực về mặt chính trị lẫn kinh tế.

- Chuyện của bọn trẻ ấy mà, thằng nhóc nhà tôi có vẻ thích con bé. - Nguyễn Nguyên ngõ lời.

Hàn Tấn vẻ ngoài cười hài lòng nhưng trong lòng không thôi tức tối. Tại sao không thích Tuyết Hạ lại đi thích cô bé ấy chứ. Không phải là ông ganh tị cái gì, mà là ông biết Quyên Phong không phải là người có thể động đến, lỡ có chuyện gì thì sự nghiệp của ông phải làm sao chứ.

Đang khi Hàn Tấn không biết đối đáp ra sao thì một cậu thiếu niên tiến đến, trông mặt mày thì chắc chắn là Nguyễn Nguyên Phong, con trai của Nguyễn Nguyên rồi.

- Em ấy không đến thật hả bác? - Nguyễn Nguyên Phong vận vest lịch lãm, mái tóc vuốt keo kiểu undercut, phải nói rằng ngoài Nam Cung Thần ra thì cậu ta là người thu hút ánh mắt mọi người nhất.

Nam Cung Thần ngồi cách đó không xa, dù không nghe thấy họ nói gì nhưng nhìn thái độ thôi cũng đủ biết là đang kiếm Quyên Phong rồi.

Hàn Tấn mà ép buộc, ra lệnh hay nắm bắt được Quyên Phong à? Hỏi han thừa thãi.

Bằng cái khuôn mặt và tính cách non choẹt kia mà đòi với tới Quyên Phong à? Mơ mộng hão huyền.

Nguyễn Nguyên Phong chính là cái tên đã thèm muốn Quyên Phong trong quán bar đêm đó. Tới giờ vẫn chưa bỏ cuộc à? Nam Cung Thần nhếch môi, đôi tay đã chạm vào Quyên Phong đó, anh thật muốn chặt nó đi.

Mà lúc này trong đại sảnh bỗng nhiên im lặng lạ thường. Nam Cung Thần lập tức đứng dậy. Anh biết ai đang đến.

Nữ hoàng của màn đêm giá lâm rồi đây.

Đôi giày cao gót màu đen gõ nhẹ trên thảm nhung, đôi chân thon dài trắng nõn thấp thoáng trong chân váy xẻ tà, chiếc váy không dây làm lộ ra đôi vai trần gợi cảm, khăn quàng tay thướt tha theo nhịp bước đi, ngón tay đeo chiếc nhẫn đá quý màu đen to. Chiếc váy ôm body cúp ngực xẻ tà tôn lên từng đường cong của cơ thể. Đuôi váy nhẹ quét.

Môi đỏ mềm mại như cánh hồng, hàng mi cánh bướm, đôi con ngươi màu đen như hạt nhãn. Mái tóc đen như màn đêm.

Đích thật đây là một nữ thần của màn đêm rồi.

Ai nấy đều ngơ ngẩn, tiếng đàn lạc nhịp.

Ly rượu trên tay Nguyễn Nguyên Phong rơi xuống đất.

Choang.

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, ai nầy đều quay mặt đi để không bị cô gái kia câu hồn.

Nam Cung Thần cắn răng vì cơn đau đầu kéo tới. "Cô ấy không hề biết đi giày cao gót", câu nói đó cứ không ngừng đập vào tai anh. Hình ảnh cô gái toàn thân một màu đen huyền dưới ánh chạng vạng khập khễnh trong đôi giày cao gót không ngừng hiện lên trước mắt anh.

Rốt cuộc là anh và cô có quan hệ gì chứ?

- Hàn tiểu thư, hân hạnh được gặp em. - Nguyễn Nguyên Phong lên tiếng đưa Nam Cung Thần quay về hiện tại. Anh cau mày nhìn bàn tay bẩn thiểu đó chạm vào tay Quyên Phong.

Nếu có một khẩu súng ở đây thì tốt nhỉ?

- Hân hạnh. - Quyên Phong đáp lại. Khuôn mặt và giọng nói đều khác bình thường.

Và cử chỉ của cô cũng khác thường.

Cô đang cười.

Nụ cười đẹp đến ma quái, quỷ dị, xen lẫn chút gì đó giả tạo, phù hoa.

Một sát thủ giỏi không phải là một sát thủ với khuôn mặt lạnh lẽo, mà là một sát thủ biết cười, vẫn vui vẻ dù trái tim đã vô cảm từ lâu, nụ cười dối lừa của tử thần.

Nhiều người bắt đầu di chuyển tiến đến chào hỏi, càng lúc càng đông. Mà một cô gái băng lãnh như Quyên Phong trong giờ phút này không những không tỏ ra khinh ghét mà còn lịch sự mĩm cười khiến ai nấy đều thích thú tiến lại gần nhìn ngắm mĩ nhân.

Nguyễn Nguyên Phong cảm thấy thật bực bội, nhanh chóng anh xin phép rồi kéo Quyên Phong qua một bên vắng người.

- Tôi nhớ em. - Trong khu vườn phía sau khách sạn, Nguyễn Nguyên Phong đứng trước mặt Quyên Phong, đôi mắt hắn dán chặt vào cô: - Từ đêm hôm đó tôi vẫn luôn nhớ em, có thể em nghĩ là nó quá vội vàng nhưng tôi muốn được bên em.

Quyên Phong mĩm cười hài hước, xung quanh vắng không có một bóng người, hắn kéo cô ra đây không phải là quá gấp rút à.

- Anh thích tôi? Vậy anh biết gì về tôi không?

Nguyễn Nguyên Phong có chút trố mắt ngạc nhiên. Bởi mang danh là "kẻ phàm ăn" trong giới phong lưu, lần đầu tiên mới có một cô gái hỏi anh những thứ ngây ngô như thế này. Thú vị thật. Không uổng công anh bỏ bao nhiêu công sức điều tra tung tích của cô.

- Đủ có tư cách làm người đàn ông của em. - Nguyễn Nguyên Phong đưa tay mân mê chiếc cằn V - Line của Quyên Phong. Trong mắt hắn, khuôn mặt này là vô giá.

Cánh môi hoa hồng khẽ nhếch lên, và đó là hình ảnh cuối cùng Nguyễn Nguyên Phong thấy được.

Toàn thân hắn đổ ập xuống đất, Quyên Phong ra tay nhanh đến mức không ai có thể thấy được.

Lập tức từ trong bóng tối, có hai bảo vệ chạy ra, lôi thân thể chìm trong thuốc mê của Nguyễn Nguyên Phong đi. Hai tên này đủ chuyên nghiệp để Quyên Phong không cần ra lệnh cũng biết phải làm gì.

Quay lại với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, Quyên Phong cất bước bỏ đi, đuôi váy lết nhẹ trên thảm cỏ, thân ảnh như hòa làm một với màn đêm.

Lúc Quyên Phong quay trở lại đại sảnh Nam Cung Thần đã đứng đó từ bao giờ. Hôm nay anh thật ra dáng quý ông trong bộ vest đen.

- Tên đó có gì tốt hơn tôi không?. - Nam Cung Thần đứng chắn trước Quyên Phong, thân ảnh dong dỏng cao cúi xuống nhìn cô. Hai con người hoàn mĩ đó đứng cạnh nhau khiến mọi người trong phòng không khỏi đưa mắt nhìn về.

Một số chàng trai toan đến bắt chuyện với Quyên Phong cũng ngưng bước. Dù sao họ cũng chưa đủ trình để cạnh tranh với thiếu gia nhà Nam Cung.

Tròng mắt trong đôi lens màu đen nhìn lên Nam Cung Thần, khuôn mặt cô lúc này thật lạnh.

- Lấy mạng hắn vui hơn cậu.

- Nguyễn Nguyên cực kì có thế lực quân sự đó em biết không? - Nam Cung Thần nhắc nhở Quyên Phong, dù rằng anh biết là thừa thãi nhưng anh không muốn cô tiếp tục chém giết nữa.

- Đừng có nhúng tay vào thế giới xã hội đen. - Quyên Phong nghiêm túc nhìn Nam Cung Thần rồi bước qua anh - Nên ngoan ngoãn làm cậu ấm của cậu đi.

Cô cứ thế tiến đến phía Nguyễn Nguyên, tiến đến để mang cái chết cho ông ta.

Khoảng cách quá xa, Nam Cung Thần không nghe thấy Quyên Phong nói gì, chỉ thấy thân thể mềm mại ép vào người Nguyên Nguyên, đôi môi căng mộng thì thào gì đó vào tai ông ta. Chỉ vài giây sau, mặt Nguyễn Nguyên trắng bệt không còn giọt máu, tay chân run lẩy bẩy xin phép về trước.

Ánh mắt Quyên Phong lúc này sắc lẹm, ánh mắt của kẻ đã trả được một phần thù hận và đang từng bước trả cho sạch sẽ.

---

22h đêm.

Ở ngọn đồi bỏ hoang ngoại ô thành phố, cây cối đung đưa xì xào trong gió như đang tấu lên một khúc giao hưởng rùng rợn. Gió thổi rất nhẹ nhưng không khỏi cho người ta cảm giác nó đang gào thét.

Bên dưới ngọn đồi ấy có một tầng hầm mật đào xuống dưới lòng đất. Bên dưới tầng hầm, mùi máu tanh tưởi thoang thoảng trong không khí, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên những vết máu bê bết trên tường.

Nguyễn Nguyên Phong kinh hãi giẫy dụa nhưng vô ích, toàn thân hắn bị trói chặt vào cây trụ phía sau, hắn cố gắng xua đi cảm giác mệt mỏi của thuốc mê.

Sau khi tỉnh táo lại thì những hình ảnh kinh hoàng ập vào mắt hắn. Xung quanh có đến khoảng mấy chục người bị treo giống hắn. Trên thân thể họ đầy những vết dao rạch và roi đánh, có cả vết bỏng do bị áp kim loại nung đỏ vào. Trông không ra hình dạng con người nữa mà giống như súc vật đang chờ người ta đến mổ xẻ.

Một cơn buồn nôn quặng lên nơi bao tử, Nguyễn Nguyên Phong ho sặc sụa. Đến lúc phát hiện ra ánh mắt của ai đó nhìn về phía mình hắn mới ngưng lại, run rẩy cuối đầu.

- Là cháu đó hả Phong?. - Một trong những kẻ bị treo lên tiếng.

- Cái.. cái gì, bác Khuyến, là bác phải không? Cái gì vậy? Đây là đâu? - Nguyễn Nguyên Phong bàng hoàng lên tiếng. Lúc này một điều làm hắn sợ hãi hơn đó là hắn nhận ra những người bị treo và tra tấn dã man kia đều là bạn của ba hắn.

- Đây là địa ngục, địa ngục của sự báo thù. - Giọng bác Khuyến thều thào vang lên như kẻ sắp chết - Đây là cái giá cho sai lầm 10 năm trước của bọn ta. Con bé ấy đến đây là để báo thù.

- Ai chứ? Nhưng có liên quan gì đến cháu?. - Nguyễn Nguyên Phong gào lên.

- Bởi vì ba cháu là kẻ chủ mưu. Con quỷ đó sẽ không bỏ qua cho bất kì ai có liên quan đâu.

Đúng lúc này thì cánh cửa tầng hầm mở ra, trên bậc thang dẫn xuống, đuôi váy đen như bầu trời ngoài kia thướt tha tiến đến. Khăn choàng tay ôm lấy hai cánh tay trắng hồng.

Phía sau là Nguyễn Nguyên, khuôn mặt xanh xám như bóng ma trong đêm.

Nguyễn Nguyên Phong như chết trân.

Nguyễn Nguyên quỳ rạp dưới chân Quyên Phong, lẩy bẩy cầu xin:

- Xin cô, tội lỗi năm xưa đều do tôi, đừng giết con trai tôi.

Bầu không khí quỷ dị bao trùm cả tầng hầm.

Một thuộc hạ kéo ghế đến, Quyên Phong bình thãn an tọa, chân gác chéo, ung dung như một nữ hoàng. Đôi mắt lạnh liếc qua những con súc vật bẩn thiểu mà cô thu thập giúp xã hội trong vòng mấy tháng qua.

- Ngươi còn nhớ năm xưa ba mẹ ta cầu xin ngươi như thế nào không?. - Quyên Phong nhận lấy tách rượu khẽ nhấm nháp, chất rượu đỏ như máu tô lấy cánh môi cô.

- Ta nhớ chính ngay tại ngọn đồi này, khi đó chính ngươi đã sai người giữ chặt ba và anh trai ta, rồi cùng 4 kẻ khác chà đạp trên thân xác mẹ ta. Sau đó chính ngươi đã dùng khẩu súng mà ba ta tặng bắn ông ấy, chính các ngươi đã cùng Long Thần giết sạch dòng họ ba đời nhà họ Nhược, nhà họ Trần và nhà họ Lê - nhà ngoại ta. Ta vẫn còn nhớ anh 2 ta bị các ngươi dùng dao chém bay đầu, anh ba ta bị các ngươi thiêu đến chết. Hàng trăm mạng người ba họ các ngươi lấy đi trong một đêm.

Giọng nói Quyên Phong vẫn không hề có chút cảm xúc, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một cường độ, một tần số, bình thản đến đáng sợ.

Nguyễn Nguyên Phong chết lặng đứng đó. Từng câu từng chữ khiến hắn run rẩy không thôi. Thì ra thảm kịch năm hắn 14 tuổi chính là một tay ba hắn gây ra. Vậy mà bằng cách nào đó báo chí chỉ đưa tin rằng hỏa hoạn, ngộ độc sau cùng là không rõ nguyên nhân rồi nhẹ nhàng khép lại vụ án.

- Là tôi đã quá tham lam, nhưng lúc đó Long Thần uy hiếp tôi, tôi chỉ không muốn chết.

- Ngươi không muốn chết thì có quyền đẩy người vô tội vào chỗ chết? - Quyên Phong khẽ cười nhạt. Nếu là bị ức hiếp thì có cần tra tấn họ đến thế rồi mới giết - Lúc sinh thời ba mẹ ta rất quý các ngươi, nên đến hãy đó mà tạ lỗi với họ đi nhé, họ nhân từ nên sẽ bỏ qua thôi.

Đôi mắt Quyên Phong lúc này vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến dã man. Ánh mắt man dại như những kẻ hóa điên vì thù hận.

- A ha, ta nên tiễn tên nào đi trước nhỉ? Ta nên bắn chúng, hay là thọc tiết chúng, hay nên móc mắt chúng trước nhỉ?

Tiếng cười ngã ngớn tuyệt vọng vang lên, cốc rượu trên tay đổ vào thân cây súng, chất rượu như máu người chảy dọc từ súng xuống bắp đùi trắng ngầ, đầu lưỡi nhẹ liếm họng súng như đang thưởng thức món ăn ngon. Ánh mắt như kẻ cuồng loạn sắp lên cơn điên.

Bọn thuộc hạ rùng mình đứng im không dám thở. Đi theo lão đại cả chục năm nay chưa bao giờ thấy dáng vẻ bây giờ của cô, nó quá đáng sợ, dã man gấp trăm ngàn lần vẻ lạnh lùng ngày thường.

Phải trải qua cùng cực đau đớn thế nào mới trở nên như thế? Phải chống chọi thế nào mới không phát điên phát rồ với những đau thương đó trong suốt 10 năm qua?

Điên loạn, Tần Quyên Phong trong giây phút này như điên rồi.

Men rượu làm đầu óc Quyên Phong tỉnh táo hẳn lên, càng tỉnh thì cảnh máu me năm nào lại hiện về tâm trí cô càng rõ. Cảnh mẹ cô bịt miệng cô trốn vào trong thùng rỗng nhìn anh trai và ông bà cô bị tra tấn dã man rồi giết chết ngay trước mắt cô. Cảnh ba cô bị chúng chặt sạch tứ chi rồi ban cho một phát đạn vào não. Cảnh mẹ cô ăn năm viên đạn trên vai vẫn gồng chân chạy để bảo vệ cô. Giây phút bà ấy rời khỏi cuộc đời này, trái tim Quyên Phong đã hoàn toàn tan nát, nát bấy cùng với cảm xúc cô.

Một đứa bé 8 tuổi chứng kiến cảnh tượng đó, không phát điên đã kì tích rồi.

- Long Thần, Long Thần, ngươi ra đây cho ta, ra xem ta chặt bọn tay chân của ngươi thế nào, ngươi ra đây.

Quyên Phong gào thét trong điên loạn, hận thù như một liều ma túy loại mạnh xâm nhập vào từng tế bào máu kích thích mọi nỗi đau năm nào của cô.

Cô hận, cô hận đến tận xương tận tủy.

Bằng.

Một viên đạn rời nòng, một kẻ rời khỏi cuộc sống này.

Quyên Phong thích thú ngửa đầu mĩm cười, đôi mắt căm phẫn nhìn từng kẻ một ở đây.

Cùng lúc đó ở căn cứ Tần gia, bàn tay Hắc Long siết chặt lại. Anh cảm thấy lo lắng khi Quyên Phong đi báo thù nên đã sai người để máy nghe lén. Sau khi nghe xong đoạn đối thoại đó, trái tim Hắc Long cũng tan nát theo Quyên Phong.

Cô ấy vô cảm sao?

Cô ấy là robot sao?

Quyên Phong, làm sao em có thể chịu đựng được nỗi ám ảnh kinh hoàng đó trong chừng ấy năm vậy? Tại sao em lại có thể ngoan cường đến vậy?

- Ngăn lão đại lại, bằng mọi giá cũng phải ngăn cô ấy lại. - Hắc Long ra lệnh. Đừng nói gì là báo thù gì, e là giết xong lũ đó Quyên Phong sẽ điên thật mất.

Hắc Long biết đó là thảm kịch, nhưng không thể nào ngờ được rằng trước khi anh đến nó lại tàn bạo khủng khiếp đến mức đó.

Hỏi làm sao một cô bé 8 tuổi không biết sợ máu là gì, lấy mạng một người dễ như giết kiến. Căn bản là tận cùng của địa ngục trần gian cô đã nếm rồi, thì còn gì để sợ nữa chứ.

Bọn thuộc hạ cắn răng, ngăn Quyên Phong sao? Cả chục người bọn họ xúm lại chưa chắc có thể tay đôi với cô nói gì là cô lúc này đang điên dại với khẩu súng trên tay.

- Kẻ tiếp theo nhé. Trò này vui thật đó. - Quyên Phong mĩm cười ngây ngô, khẩu súng đưa lên.

- Đủ rồi, em dừng lại cho tôi. - Một âm thanh trầm vang lên khiến những kẻ đang run rẩy trong phòng nín thở, bọn chúng hi vọng ai đó có thể cứu được bọn chúng khỏi tay kẻ cuồng sát kia.

Nam Cung Thần lao đến, thân thể anh nhanh nhẹn áp chặt Quyên Phong xuống đất, đôi mắt vì giận dữ mà hằn lên những tia đỏ, bàn dụng lực nổi đầy gân xanh.

- Giết chúng rồi ba mẹ em có quay về không? - Anh hằn giọng. Đôi tay siết chặt lấy tay Quyên Phong áp chặt xuống đất.

- Cút đi - Quyên Phong giẫy dụa nhưng vô ích, lực tay của Nam Cung Thần quá mạnh. - Cậu thì hiểu cái gì? Cút đi.

- Đúng là tôi không hiểu, nhưng ít nhất tôi biết rằng ba mẹ em không hề mong em thế này, trả thù cái gì chứ? Em nghĩ ba mẹ em mong em thế này sao? Em đừng có kiếm cái cớ giả tạo an ủi con người điên dại khát máu bên trong mình.

Quyên Phong khựng người quên cả kháng cự, cô hướng mắt về phía Nam Cung Thần, đôi mắt mê man không có điểm dừng.

- Chấp nhận đi Quyên Phong, gia đình em đều chết rồi, họ chết rồi, dù em có làm gì, có báo thù gì nữa họ cũng không trở về đâu.

- Câm miệng. - Quyên Phong quát lên, lúc này cô như bùng dậy, đầu cô đập mạnh vào đầu Nam Cung Thần, nhanh như cắt cô thoát khỏi vòng tay như gọng kiềm của anh, nhào đến chộp lấy cây súng.

- Câm miệng, chính Long Thần đã giết gia đình tôi, chính bọn chúng, nợ máu phải trả bằng máu...

Máu từ trán hai người chảy dọc xuống bờ má.

Nam Cung Thần cười khẩy bước lại, đôi mắt đầy những tia đỏ của anh lúc này vô cùng lạnh lùng.

- Tôi là Long Thần đây này, em hận thì bắn tôi đi. - Ngón tay anh chỉ vào vầng trán bê bết máu: - Nếu nó làm em cảm thấy thoải mái thì em bắn tôi đi, giết tôi đi.

Anh đang dùng đòn tâm lí với Quyên Phong, bất chấp cả việc họng súng đang chĩa thẳng về phía mình.

Quyên Phong lắc đầu nguầy nguậy, tay súng run rẩy:

- Long Thần? Không, không phải, Long Thần đã chết rồi, tôi đã giết hắn rồi, một mạng đổi một mạng như thế, sao ba mẹ và anh tôi không quay về, sao họ không quay về.

- Họ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ em em biết không? Đừng có vô trách nhiệm với mạng sống của họ như thế.

- Vậy tôi phải làm sao? - Quyên Phong như đứa trẻ làm sai, toàn thân cô run rẩy, đôi mắt sợ sệt nhìn Nam Cung Thần.

- Buông thù hận xuống, chấp nhận rằng họ đã chết vì để em được sống tốt.

Quyên Phong ngửa cổ cười ha ha:

- Buông sao? Sống tốt sao? Đừng có chọc tôi cười, cậu nghĩ tôi còn có thể quay lại được à?

- Em sẽ làm được vì họ vẫn luôn dõi theo em, tôi cũng đang bên em đây tiểu Phong.

Quyên Phong ngây người.

" Quyên Phong con phải sống thật tốt nhé, đừng bao giờ nghĩ mình cô đơn vì mẹ vẫn luôn dõi theo con mà, con gái mẹ đáng yêu thế này, rồi sẽ có người thay mẹ chăm sóc con thôi".

Cạch.

Cây súng buông lơi. Quyên Phong khụy xuống, đôi mắt lại quay về vẻ trống rỗng vô hồn như trước.

Bọn thuộc hạ không biết làm gì, đành đưa mắt nhìn Nam Cung Thần.

Anh thở dài ôm lấy Quyên Phong trong lòng, áp đầu cô vào lòng ngực anh.

- Đưa thuốc đây. - Nam Cung Thần ra lệnh.

Bọn thuộc hạ không hiểu sao răm rắp nghe theo. Nhanh chóng đưa cho anh một mũi tiêm.

- Về nhà, tôi muốn về nhà, đưa Tiểu Phong về nhà đi. - Quyên Phong thều thào lên tiếng, hai hàng nước mắt theo máu chảy dọc bên bờ má.

Nam Cung Thần xót xa nhìn cô, mũi tiêm nhẹ nhàng đầy tính chuyên nghiệp tiêm vào tay cô. Quyên Phong nhanh chóng ngất đi, an bình ngủ trong lòng anh.

- Làm ơn thả chúng tôi đi. - Khi Quyên Phong đã ngất trong lòng Nam Cung Thần, Nguyễn Nguyên mới dám mở miệng.

- Tha? Lũ súc vật còn biết kêu tha?

Đôi mắt xanh lá lãnh khốc lướt qua bọn tù tội kia, tay phải ôm lấy Quyên Phong đang ngủ say vào lòng, tay trái còn lại cầm khẩu súng của Quyên Phong lên.

Đôi mắt của tử thần lạnh lẽo lắm cũng chỉ thế này.

Nếu không phải để chữa trị vết thương tâm lí cho Quyên Phong còn khuya anh mới ngăn cản. Tha à? Anh chỉ hận không có đủ thời gian mà hành hạ chúng đó chứ.

Một tràng xả đạn vang lên.

Đạn đều gym trúng đích, không phí lấy một viên.

Mấy chục người bị giết sạch trong mấy mươi giây, một phát trúng mi tâm không lệch lấy một phân.

Nam Cung Thần vứt khẩu súng qua một bên, cởi áo khoác ra đắp lên người cô. Anh bế cô lên, vòng tay vững chải chở che.

- Về nhà thôi Tiểu Phong, về thôi.

Hàn Triệt từ nãy đến giờ vẫn đứng bên ngoài quay lưng bỏ đi. Cái gì mà người của nhân dân, của công lý chứ? Lũ khốn đó đáng lẽ ra phải chết sớm hơn để giữ gìn sự sạch sẽ cho xã hội này. Đáng lẽ bọn chúng phải chết sớm hơn để Quyên Phong không phải chịu thảm kịch đến mức đó.

Quyên Phong, phải làm sao để xoa dịu chữa lành được trái tim em?

Cũng tại thời điểm đó ở căn cứ của Tần gia, bàn tay Hắc Long siết chặt. Trong tai nghe không còn âm thanh nào ngoại trừ tiếng rì rì.

Là kẻ nào đó đã sử dụng máy phá sóng ở cạnh Quyên Phong để ngăn anh nghe lén.

Chết tiệt. Chắc chắn đã có gì đó xảy ra đối với Quyên Phong rồi. Nếu không sẽ không có chuyện Quyên Phong mất bình tĩnh đến thế, chắc chắn là có kẻ đó ảnh hưởng đến cảm xúc của cô rồi.

Hắc Long đứng dậy, hành lang trước mặt dài hun hút.

Tới lúc nên trở về rồi đó, cô chủ.

Trên thế gian này không ai có thể hiểu cô chủ bằng tôi, che chở cô bằng tôi, yêu cô bằng tôi. Chỉ có ở bên tôi cô chủ mới có thể ngủ giấc bình an.

Không ai khác, chỉ mình tôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!