Bình yên trước cơn bão
Sau yến tiệc, kinh thành như yên ả trở lại, nhưng Tịnh Nhược vẫn cảm thấy có một làn sóng ngầm đang dần nổi lên. Những ngày kế tiếp, nàng cùng Tề Dục Vương không ngừng dò xét, nhưng manh mối về thế lực ngầm vẫn mịt mờ.
Một buổi chiều đầu thu, trời quang đãng, Tề Dục Vương bất ngờ mời nàng đến hồ Ngọc Liên – nơi nổi tiếng với rừng sen trắng nở rộ, cánh hoa rơi xuống mặt nước như mưa tuyết.
“Ngươi nên nghỉ ngơi một chút.” – Hắn nói, giọng bình thản nhưng ánh mắt lại lộ vẻ lo lắng.
Tịnh Nhược gật nhẹ, biết rằng trong lòng hắn muốn bảo vệ, nhưng nàng đâu dễ dàng để bản thân thảnh thơi khi mưu đồ phía sau vẫn còn trong bóng tối.
Bóng đen trong rừng sen
Trên thuyền nhỏ giữa hồ, gió nhẹ lướt qua, hương sen thoang thoảng. Tịnh Nhược đưa tay khẽ chạm mặt nước, nụ cười thoáng hiện trên môi. Khoảnh khắc ấy, dường như mọi phiền muộn tan biến.
Nhưng ngay khi nàng ngẩng đầu, ánh mắt bỗng lóe lên cảnh giác. Giữa hàng liễu ven hồ, có một bóng đen vừa lướt qua.
Tề Dục Vương cũng đã nhận ra, bàn tay đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt sắc bén:
“Có người mai phục.”
Chưa kịp nói hết, mũi tên sắc bén lao tới như chớp, cắm phập vào mạn thuyền, nước bắn tung tóe.
Trận phục kích đẫm máu
Trong thoáng chốc, từ bốn phía vang lên tiếng “vút vút”, hàng loạt tên lửa phóng tới, ánh sáng đỏ rực soi sáng cả mặt hồ.
“Nhảy xuống!” – Tề Dục Vương kéo Tịnh Nhược lao khỏi thuyền, cả hai chìm xuống nước lạnh buốt.
Khi ngoi lên, xung quanh đã là một biển lửa, thuyền cháy rực, sen trắng nhuộm đỏ.
Hàng chục kẻ áo đen lao xuống hồ, ánh kiếm lóe sáng, máu nhuộm cả mặt nước.
Sát cánh bên nhau
Trong vòng vây, Tịnh Nhược rút kiếm, lưỡi kiếm sắc bén vạch một đường ánh sáng, gạt bay mũi giáo nhọn. Dù võ công nàng đã tiến bộ, nhưng trước số lượng đông đảo, nguy hiểm vẫn bủa vây.
Tề Dục Vương đứng bên cạnh, thân pháp nhanh như gió, mỗi chiêu kiếm đều chí mạng, thân hình cao lớn chắn trước nàng, máu văng tung tóe.
Trong khoảnh khắc kề vai sát cánh, Tịnh Nhược bỗng nhận ra – ánh mắt hắn dù lạnh lùng nhưng lại mang theo một sự kiên quyết bảo vệ không lời.
“Đừng rời khỏi ta nửa bước.” – Giọng hắn vang lên, lạnh như thép nhưng lại khiến tim nàng chấn động.
Kẻ phản bội
Cuộc giao tranh kéo dài, máu loang khắp hồ. Đúng lúc cả hai sắp bị dồn vào thế hiểm, một tiếng quát vang lên:
“Dừng tay!”
Một bóng người quen thuộc bước ra – chính là Trần Thúc, thuộc hạ thân tín của Tề Dục Vương.
“Ngươi… tại sao lại ở đây?” – Tề Dục Vương siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Trần Thúc cười nhạt:
“Vương gia, ngài thông minh thế, chẳng lẽ không nhận ra? Thời thế đã khác, bám theo ngài chỉ là con đường chết. Ta chọn con đường mới thôi.”
Lời vừa dứt, hắn vung tay ra hiệu. Đám áo đen lập tức vây chặt hơn.
Mưa máu bên hồ
Trong làn khói lửa, sen trắng bị dập nát, nhuộm đỏ bởi máu, rơi xuống như mưa. Hồ Ngọc Liên trở thành địa ngục nhân gian.
Tề Dục Vương siết chặt tay Tịnh Nhược, ánh mắt sắc bén như kiếm:
“Ngươi dám phản bội – bản vương sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.”
Tiếng kiếm va chạm, tiếng gào thét vang vọng cả đêm dài.
Khi bình minh ló dạng, mặt hồ Ngọc Liên chỉ còn lại xác người trôi dạt, máu đỏ loang lổ. Tịnh Nhược đứng giữa cảnh tượng ấy, trong lòng dấy lên nỗi bi thương và phẫn nộ.
Kẻ thù không chỉ ở ngoài kia – mà ngay cả bên cạnh họ, cũng có thể là kẻ phản bội.