nữ phản diện, xin thoát kiếp bi thương!

Chương 12: Bí mật sau chiếc mặt nạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vết thương trong đêm

Sau trận chiến ở hồ Ngọc Liên, Tịnh Nhược và Tề Dục Vương trở về phủ trong tình trạng kiệt sức. Vết thương trên cánh tay nàng vẫn rỉ máu, nhưng khi nha hoàn vội vàng mang thuốc đến, nàng khẽ lắc đầu:

“Trước tiên… hãy kiểm tra tình hình bên ngoài phủ.”

Tề Dục Vương nhìn nàng, ánh mắt thoáng dịu lại, rồi khẽ nói:

“Cố chấp quá. Trước tiên phải giữ mạng mình.”

Dù lời trách cứ, nhưng bàn tay hắn vẫn tự tay băng bó cho nàng, động tác chậm rãi, kiên nhẫn đến mức khiến tim nàng thoáng run rẩy.

Manh mối đầu tiên

Khi bình minh vừa ló rạng, tin tức được báo lại: trong đám thích khách ở hồ, có một kẻ mang theo mặt nạ bằng đồng khắc hình rồng.

Vật ấy khác hẳn với trang bị của đám áo đen bình thường – nó là dấu hiệu riêng của một tổ chức bí mật trong giang hồ, từng được nhắc đến trong sách cổ: Hắc Long Hội.

Tịnh Nhược cau mày:

“Hắc Long Hội vốn đã bị tiêu diệt từ mười năm trước. Sao giờ còn tồn tại?”

Tề Dục Vương trầm giọng:

“Có lẽ chưa bao giờ biến mất. Chỉ là chúng ẩn trong bóng tối, chờ thời cơ tái xuất.”

Lời khai của kẻ bị bắt

Một tên áo đen bị bắt sống, bị nhốt trong đại lao. Dưới ánh đuốc leo lét, hắn cắn chặt răng, không nói nửa lời.

Tịnh Nhược bước vào, ánh mắt sáng lạnh. Nàng không dùng roi vọt hay đao kiếm, mà ngồi xuống, rót cho hắn chén trà, bình thản hỏi:

“Ngươi có biết vì sao ngươi còn sống không?”

Tên áo đen khẽ run.

“Bởi vì ta muốn ngươi sống… để nói ra kẻ đứng sau.” – Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng chứa sát khí khiến hắn không dám nhìn thẳng.

Cuối cùng, hắn thốt ra một câu mơ hồ:

“Người… mang mặt nạ vàng…”

Ngay sau đó, hắn cắn lưỡi tự vẫn.

Người trong bóng tối

Đêm hôm ấy, Tịnh Nhược một mình đứng trên lầu các, nhìn ánh trăng mờ phủ lên nóc cung điện xa xa.

Người mang mặt nạ vàng… là ai?

Bỗng từ mái ngói, một bóng đen hạ xuống, kiếm lạnh kề sát cổ nàng. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Tề Dục Vương xuất hiện, kiếm hắn vung ra, lóe sáng dưới trăng.

Kẻ áo đen tung mình bỏ chạy, để lại trên mái ngói… một nửa chiếc mặt nạ vàng bị vỡ.

Nàng nhặt lên, ngón tay run khẽ: đường vân trên mặt nạ này hoàn toàn giống với họa tiết trong bí kíp cổ nàng từng đọc – một tổ chức chuyên luyện công pháp tà môn.

Ngờ vực và quyết tâm

“Chúng nhắm vào ngươi.” – Tề Dục Vương khẽ nói, giọng kiềm chế.

Tịnh Nhược nắm chặt chiếc mặt nạ:

“Nếu không tìm ra kẻ chủ mưu, kịch bản này sẽ lặp lại. Ta không muốn trở thành con rối trong số phận nữa.”

Hắn nhìn nàng rất lâu, cuối cùng chỉ thốt:

“Vậy cùng nhau tìm.”

Trong ánh trăng, hai bóng người đứng sát bên nhau, một lạnh lùng kiên định, một mạnh mẽ bất khuất. Cả hai đều biết – con đường phía trước sẽ phủ đầy máu và âm mưu.

Nhưng từ giây phút này, họ không còn đơn độc nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×