nữ phản diện, xin thoát kiếp bi thương!

Chương 13: Cuộc gặp gỡ dưới trăng máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh trăng máu

Đêm ấy, trăng tròn đỏ rực như nhuộm máu, treo lơ lửng trên bầu trời kinh thành. Trong dân gian, người ta gọi đây là “huyết nguyệt”, điềm báo tai họa và biến loạn.

Tịnh Nhược khoác áo choàng đen, lặng lẽ rời phủ. Nàng biết, nếu muốn tìm ra kẻ mang mặt nạ vàng, phải dấn thân vào nơi nguy hiểm nhất – vùng ngoại thành, nơi từng là tổng đàn cũ của Hắc Long Hội.

“Ngươi định một mình đi sao?” – Giọng Tề Dục Vương vang lên phía sau, trầm thấp nhưng đầy áp lực.

Nàng hơi sững lại, khẽ gật:

“Ta không muốn liên lụy đến ngài.”

“Ngốc.” – Hắn chỉ nói một chữ, rồi bước đến, kéo nàng sát vào ngực. – “Ngươi chết, ta còn giữ mạng để làm gì?”

Trái tim nàng khẽ run lên, nhưng chưa kịp đáp, bóng ngựa đã lao đi trong màn đêm.

Tổng đàn bỏ hoang

Ngoại thành phủ một màu tĩnh lặng rợn người. Tổng đàn cũ của Hắc Long Hội chỉ còn là tàn tích – tường đá đổ nát, cỏ dại mọc um tùm. Nhưng giữa khoảng sân hoang vu, một ngọn đuốc bất ngờ bùng sáng.

Một hàng áo đen hiện ra, im lặng như tượng, bao vây lấy hai người.

Tịnh Nhược rút kiếm, Tề Dục Vương đứng chắn trước, ánh mắt quét qua bốn phía:

“Ra mặt đi. Trò hèn hạ này, bản vương không có kiên nhẫn.”

Tiếng cười khàn khàn vang lên, vọng khắp không gian:

“Vương gia quả thật anh minh. Không uổng công ta chờ đợi dưới trăng máu.”

Người mang mặt nạ vàng xuất hiện

Từ trong bóng tối, một thân ảnh khoác áo choàng dài chầm chậm bước ra. Trên gương mặt hắn, chiếc mặt nạ vàng sáng rực dưới ánh huyết nguyệt, từng đường vân khắc thành hình rồng uốn lượn.

Tịnh Nhược nín thở. Hắn quả nhiên tồn tại, không phải ảo ảnh trong lời khai.

“Các ngươi đã phá tan trò vui ở hồ Ngọc Liên…” – Hắn cất giọng, khàn đục, trầm thấp, mỗi chữ như dao cứa vào tim. – “Nhưng một khi đã bước chân vào ván cờ của ta, đừng mong có đường thoát.”

“Ngươi là ai?” – Tề Dục Vương quát, mũi kiếm lóe sáng.

Người mang mặt nạ vàng khẽ nghiêng đầu, cười lạnh:

“Ta? Ta chỉ là kẻ giữ bí mật của võ lâm. Còn ngươi, Lục Hạo, là con cờ cuối cùng ta cần hạ.”

Trận chiến dưới huyết nguyệt

Không cần thêm lời, đám áo đen đồng loạt lao tới. Tiếng gươm giáo va chạm vang vọng giữa tàn tích.

Tịnh Nhược vận công, kiếm trong tay nàng sáng như dải ngân hà, từng chiêu thức tinh diệu như cuồng phong, xé toạc vòng vây.

Tề Dục Vương như chiến thần, thân pháp nhanh như điện, mỗi nhát kiếm đều khiến máu văng tung tóe. Nhưng kẻ mang mặt nạ vàng không tham chiến ngay, chỉ đứng nhìn, đôi mắt lạnh lùng ẩn sau lớp vàng rực.

“Ngươi không ra tay?” – Tịnh Nhược thét hỏi, kiếm gạt bay ba kẻ áo đen.

“Chưa đến lúc.” – Giọng hắn vang vọng, đầy u ám. – “Đêm nay, ta chỉ muốn cho các ngươi thấy… sự tuyệt vọng.”

Ngay lập tức, một luồng khí đen từ cơ thể hắn tỏa ra, khiến không gian như bị bóp nghẹt.

Bí kíp tà công

Trong khoảnh khắc đó, Tịnh Nhược sững sờ. Thân pháp, nội lực hắn sử dụng chính là những chiêu thức nàng từng thấy trong bí kíp cổ – Huyền Kiếm Ma Pháp.

“Không thể nào…” – Nàng lẩm bẩm.

Hắn nghe rõ, bật cười khàn khàn:

“Ngươi cũng biết bí kíp đó sao? Vậy thì ngươi chính là mảnh ghép cuối cùng ta cần.”

Trái tim Tịnh Nhược thắt lại. Hắn biết nàng sở hữu bản chép tay bí kíp, và tất cả những gì diễn ra từ trước đến nay – chỉ là để dồn nàng vào thế trận này.

Lời thề trong máu

Giữa vòng vây rực lửa, Tề Dục Vương lao đến chắn trước nàng, mũi kiếm lóe sáng phản chiếu ánh huyết nguyệt.

“Ngươi dám động vào nàng, ta thề sẽ khiến máu ngươi rơi từng giọt dưới chân ta.”

Nàng ngẩng lên, ánh mắt rực sáng, cùng hắn đứng lưng kề lưng.

Cho dù phía trước là tử vong, họ cũng quyết không lùi bước.

Ánh trăng máu soi sáng hai thân ảnh, một lạnh lùng bất khuất, một mạnh mẽ kiêu hãnh – cả hai hòa thành một thể, đối diện với kẻ thù trong bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×