nữ phản diện, xin thoát kiếp bi thương!

Chương 14: Bí kíp máu và cái bẫy vô hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lưới vây siết chặt

Ánh trăng máu trên cao dường như đỏ hơn, soi rọi xuống chiến trường phủ đầy máu. Tiếng kim loại va chạm liên tục vang lên, mùi huyết tanh nồng nặc.

Tịnh Nhược cùng Tề Dục Vương chém ngã từng tên áo đen, nhưng dường như kẻ mang mặt nạ vàng không hề bận tâm. Đám thủ hạ ngã xuống bao nhiêu, phía sau lại có thêm bấy nhiêu kẻ lao ra, như thể chúng chỉ là quân cờ thí mạng.

“Ngươi muốn gì?” – Tịnh Nhược hét lên, giọng khản đặc.

Người mang mặt nạ vàng chậm rãi giơ tay. Đám thuộc hạ lập tức rút lui, vòng vây mở ra, chỉ còn lại hắn đối diện hai người.

“Ta muốn… máu của ngươi.” – Giọng hắn trầm đục, như thể chứa đầy ma lực.

Bí kíp máu

Hắn vươn tay, từ lòng bàn tay tuôn ra một cuộn da thú đen kịt, cổ xưa đến mức rách nát. Trên đó khắc đầy những dòng chữ dị ngữ ngoằn ngoèo.

Tịnh Nhược nhận ra ngay – đó chính là bản gốc của Huyền Kiếm Ma Pháp.

“Ngươi…” – Nàng run rẩy. – “Ngươi đã có bản gốc, còn cần ta làm gì?”

Hắn bật cười, từng tiếng khàn khàn vang vọng như ma quỷ:

“Ngươi chỉ biết một phần. Muốn giải mở hoàn toàn bí kíp này, cần máu của người mang thiên mệnh nghịch số – chính là ngươi.”

Nàng sững sờ. Bao mảnh ký ức từ khi xuyên vào thế giới này chợt ùa về: sự trùng hợp kỳ lạ, sự thay đổi kịch bản, sự chú ý bất thường của nam chính… tất cả không phải ngẫu nhiên.

Nàng là người ngoại lai, là “nghịch số” mà bí kíp nhắc đến.

Cái bẫy vô hình

“Ngươi nghĩ thoát khỏi số phận phản diện là do bản lĩnh sao?” – Người mang mặt nạ vàng từ từ tiến đến, giọng mỉa mai. – “Không, đó chỉ là vì ta muốn giữ ngươi sống đến hôm nay. Toàn bộ thay đổi trong kịch bản… đều nằm trong bàn tay ta.”

Tịnh Nhược lạnh sống lưng. Thì ra, ngay từ đầu, mọi hành động phản kháng của nàng đều chỉ là một phần trong cái bẫy vô hình.

“Ngươi nói dối!” – Tề Dục Vương gầm lên, lao tới với tốc độ sấm sét.

Hắn chỉ khẽ phất tay, một luồng lực đen hất văng Vương gia ra xa. Máu ứa ra từ khóe môi Lục Hạo, nhưng ánh mắt hắn vẫn rực cháy.

Lời dụ hoặc

Người mang mặt nạ vàng dừng ngay trước mặt Tịnh Nhược, đôi mắt hắn như xuyên thấu qua lớp da, nhìn vào tận linh hồn nàng.

“Ngươi có hai lựa chọn.” – Hắn hạ giọng, đầy dụ hoặc. – “Một, ngoan ngoãn trao máu, đổi lấy sức mạnh bất tử, trở thành nữ chủ nhân của thiên hạ này. Hai…”

Hắn cúi sát, giọng lạnh như băng:

“Chết.”

Trái tim nàng đập loạn. Quyền lực vô biên, một bước thành nữ hoàng – ai mà không khao khát? Nhưng cái giá phải trả chính là linh hồn, là nhân tính, là con đường nàng không bao giờ muốn bước vào.

Nàng nhìn về phía Tề Dục Vương, thấy hắn dù toàn thân nhuốm máu vẫn cố gắng gượng đứng dậy, ánh mắt chỉ hướng về nàng – tin tưởng, bảo vệ, không chút do dự.

Đột nhiên, trong lòng Tịnh Nhược bùng lên một sức mạnh không ngờ.

Lựa chọn

Nàng siết chặt thanh kiếm, giọng vang dội giữa không gian:

“Ngươi sai rồi. Ta xuyên đến đây không phải để trở thành quân cờ trong tay ngươi. Ta muốn viết lại số phận của chính mình!”

Ánh mắt nàng kiên định, kiếm trong tay sáng rực lên, dường như cộng hưởng với ánh huyết nguyệt.

Người mang mặt nạ vàng thoáng sững lại, rồi cười khẩy:

“Rất tốt. Càng chống cự, máu của ngươi càng có giá trị.”

Hắn giơ tay, khí đen cuồn cuộn tràn ra, nuốt trọn cả không gian.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×