Gió đêm thổi qua khe núi hun hút, lá khô rơi rào rạt như tiếng binh khí va chạm mơ hồ từ xa vọng lại. Trên vách đá dựng đứng, ánh trăng chiếu xuống một khoảng sáng bạc lạnh lẽo, in bóng ba người: Tịnh Nhược với kiếm bạc trong tay, Tề Dục Vương mặc chiến bào đen, và kẻ thần bí mang mặt nạ vàng.
Không khí căng như dây đàn.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” – giọng Tề Dục Vương trầm khàn, tay đặt sẵn lên chuôi kiếm, sát khí lặng lẽ lan ra.
Người mang mặt nạ cười khẽ, âm thanh méo mó:
“Ta là kẻ mà các ngươi không bao giờ muốn gặp. Người giữ bí kíp Thiên Hạ Huyền Kiếm ắt phải chết. Cả hai ngươi… đều là chướng ngại.”
Tịnh Nhược khẽ nhíu mày. Nàng đã lường trước việc bí kíp sẽ mang đến tai họa, nhưng không ngờ kẻ này lại xuất hiện nhanh đến vậy. Hắn chỉ cần động thủ, máu có thể nhuộm đỏ nơi núi hoang.
Đêm đó, trăng sáng như lưỡi kiếm treo cao.
⚔️ Trận chiến bùng nổ
Kẻ mang mặt nạ vàng ra tay trước. Hắn phóng vút về phía Tịnh Nhược như bóng chim ưng bổ xuống con mồi, kiếm khí sắc bén xé gió. Nàng vội vã giương kiếm đỡ, thân hình lùi ba bước, mũi giày khẽ kêu “kịch” trên đá.
Tề Dục Vương xoay người, rút kiếm nhanh như sấm, chặn ngay đòn thứ hai nhắm vào nàng. Hai luồng kiếm khí va nhau, phát ra tia sáng xanh trắng rực rỡ, cả khe núi rung động như muốn sụp.
“Cẩn thận!” – tiếng hô ngắn gọn nhưng chứa đầy lo lắng, hiếm hoi phát ra từ Tề Dục Vương.
Tim Tịnh Nhược khẽ run. Nàng không có thời gian để cảm xúc xao động, lập tức xoay vòng thân pháp mà sư phụ đã truyền, đưa kiếm từ thế thủ chuyển sang phản công, ánh bạc lướt ngang trời.
Mặt nạ vàng thoáng chững lại: “Ngươi… đã luyện qua Thiên Hạ Huyền Kiếm?”
Tịnh Nhược siết chặt chuôi kiếm, mồ hôi rịn trên lòng bàn tay:
“Phải. Nhưng không phải để trở thành hung đồ như ngươi nghĩ. Kiếm sinh ra để bảo hộ, không phải để giết chóc.”
Hắn cười lạnh, tung chưởng. Luồng khí đen kịt tỏa ra, ép không khí trong khe núi nghẹt lại.
🔥 Cuộc đấu sinh tử
Ba người lao vào, chiêu chiêu chớp nhoáng. Kiếm của Tề Dục Vương lạnh lùng, mỗi đường xuất ra đều chí mạng, nhưng lại ẩn chứa sự bảo hộ vô hình, luôn chắn cho Tịnh Nhược khỏi những mũi kiếm hiểm độc.
Nàng nhận ra, dù ngoài miệng y thường khắc nghiệt, trong trận chiến này, từng hành động đều nói rõ một điều: y không cho phép nàng bị thương.
Một lần, lưỡi kiếm mặt nạ vàng sượt qua vai nàng. Máu đỏ thấm áo, nóng rát. Tề Dục Vương mặt tái lạnh, ánh mắt lóe lên tia giận dữ chưa từng thấy, kiếm thế lập tức cuồng bạo, ép đối thủ lùi liền mấy trượng.
“Ngươi dám động đến nàng?” – tiếng y như sấm gầm.
Trong thoáng chốc, Tịnh Nhược lặng người. Nàng chưa bao giờ nghe ai thốt ra lời chứa đầy sát khí nhưng cũng đầy bảo vệ như vậy. Trái tim nàng chấn động, khó phân biệt là do trận chiến hay vì y.
🌙 Nội tâm Tịnh Nhược
Trong khi xoay người tránh đòn, đầu óc Tịnh Nhược rối loạn. Nàng vốn biết rõ con đường mình đi sẽ toàn máu và nước mắt, nhưng nàng không ngờ có kẻ sẵn sàng che chắn, chấp nhận gánh thay mọi hiểm nguy.
Tề Dục Vương… rốt cuộc ngươi xem ta là gì? – câu hỏi lặng lẽ vang trong tim, chưa có lời giải đáp.
Nhưng ánh mắt y, từng cái chắn kiếm, từng bước tiến lại gần bên nàng, đều đã ngầm nói thay.
⚡ Cao trào trận chiến
Sau trăm chiêu bất phân thắng bại, mặt nạ vàng dần bộc lộ sự nôn nóng. Hắn bất ngờ phóng ra một chiêu kỳ lạ – từ chuôi kiếm lóe sáng tia đỏ, như có độc khí ẩn giấu.
“Độc chưởng Ma Cung!” – Tề Dục Vương thốt khẽ, sát ý càng dày đặc.
Tịnh Nhược nhận ra luồng khí đó có thể đoạt mạng ngay lập tức nếu trúng phải. Nàng cắn môi, hạ quyết tâm. Cơ thể nàng lao ra chắn trước, kiếm bạc tỏa ánh sáng mờ.
“Ngươi điên sao?!” – Tề Dục Vương hét lên, vội lao theo giữ lấy nàng.
Khoảnh khắc mũi kiếm đỏ rực chạm vào lưỡi kiếm bạc, ánh sáng bùng nổ, khí độc bắn tung như sương mù. Tịnh Nhược ho khan, ngực nóng rát.
Nhưng ngay tức khắc, một bàn tay mạnh mẽ kéo nàng ôm sát vào ngực. Tề Dục Vương xoay người, dùng nội lực áp chế độc khí, lưng y hứng trọn một chưởng.
Máu trào ra nơi khóe miệng y.
“Nếu phải chết…” – y thì thầm bên tai nàng, hơi thở gấp gáp – “ta cũng không cho phép ngươi chết trước ta.”
Trái tim Tịnh Nhược như nổ tung.
🌌 Kết thúc chương
Trong khói bụi độc khí, thân ảnh mặt nạ vàng thoáng lung lay, rồi lùi nhanh vào bóng đêm, để lại tiếng cười lạnh vang vọng:
“Lần này các ngươi thoát, nhưng bí kíp đó… sẽ chôn vùi cả hai thôi.”
Trăng vẫn sáng, nhưng ánh sáng dường như nhuốm máu.
Tịnh Nhược quỳ xuống, ôm lấy thân thể đầy máu của Tề Dục Vương, giọng run rẩy:
“Tại sao… tại sao ngươi lại liều như vậy?”
Y mỉm cười, mờ nhạt nhưng kiên định:
“Vì ngươi… là sinh mệnh mà ta muốn giữ.”