Đêm buông xuống Vương phủ, ánh trăng lơ lửng treo cao như mảnh ngọc vỡ, hắt xuống khoảng sân lát đá những vệt sáng mờ ảo. Trong tẩm điện riêng, Diệp Thư Vân ngồi bên bàn gỗ trắc, ngón tay gõ nhịp nhẹ nhàng, đôi mắt u uẩn mà sắc bén như che giấu sóng ngầm dưới mặt hồ yên ả.
Từ sau tiệc thêu, nàng càng cảm nhận rõ vị thế của mình đang bị lung lay. Ánh mắt người đời không còn dồn cả vào nàng như trước. Ngay cả Tề Dục Vương – người vốn lạnh nhạt với Lạc Tịnh Nhược – giờ cũng có phần chú ý khác lạ.
“Không thể tiếp tục như vậy.” – Thư Vân thì thầm, khóe môi nhếch lên một tia lạnh lùng.
Kế hoạch ngầm
Ngày hôm sau, trong hoa viên phủ, Thư Vân gặp một vị tiểu thư vốn thân cận – Trịnh Uyển Khanh. Nàng ta vốn ghen ghét Tịnh Nhược từ lâu, chỉ chờ cơ hội ra tay.
“Uyển Khanh, gần đây Lạc tiểu thư được nhắc đến nhiều, ta thật lo thay cho nàng ấy. Nếu nàng ta đi quá xa, e rằng sẽ khiến Vương gia hiểu lầm.” – Thư Vân cất giọng nhẹ nhàng, tưởng chừng quan tâm, nhưng ẩn chứa ý đồ dẫn dắt.
Uyển Khanh lập tức bắt mồi: “Diệp muội yên tâm, ta sẽ thay muội dạy dỗ ả một phen.”
Thư Vân chỉ mỉm cười, không nói thêm. Kẻ làm bẩn tay sẽ không phải là nàng – nàng chỉ cần đứng ngoài nhìn trò hề diễn ra.
Bữa tiệc rượu
Vài ngày sau, Vương phủ mở bữa tiệc lớn chiêu đãi sứ thần từ phương Bắc. Đây là dịp các tiểu thư, công tử trong kinh thành đều mong chờ, cũng là cơ hội để thể hiện trước mặt khách quý.
Trong sảnh đường thắp sáng đèn lồng, tiếng đàn sáo vang lên dìu dặt. Tịnh Nhược mặc bộ váy trắng thêu mây bạc, dáng vẻ thanh nhã đến mức khiến nhiều người lặng nhìn.
Trịnh Uyển Khanh tiến đến, trên tay cầm ly rượu, giọng ngọt lịm:
“Lạc tiểu thư, hôm nay ta kính ngươi một ly, mong rằng bỏ qua những hiểu lầm trước kia.”
Tịnh Nhược liếc mắt, nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đáy mắt ả, đã đoán được trong rượu có vấn đề. Trong nguyên tác, đây chính là cảnh Tịnh Nhược bị chuốc say, làm trò cười trước sứ thần.
Nhưng nàng khẽ mỉm cười, nâng ly lên:
“Uyển Khanh tiểu thư thật có lòng. Nhưng tửu lượng ta kém, nếu lỡ thất lễ, e sẽ khiến các vị khách chê cười. Hay là… ta nhờ ngươi uống thay ta một nửa, coi như thành ý ta với ngươi.”
Câu nói nhẹ bẫng nhưng như dao sắc. Nếu Uyển Khanh từ chối, sẽ lộ ý đồ. Nếu đồng ý, chính ả sẽ phải uống rượu do mình hạ độc.
Uyển Khanh cứng họng, sắc mặt biến đổi. Trong khi đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.
Cuối cùng, ả đành gượng gạo cười: “Tiểu thư nói chí phải. Vậy ta cạn trước để biểu lộ thành ý.”
Ả uống một hơi, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rịn ra, song không dám nói gì thêm.
Tịnh Nhược khẽ cong môi, đặt ly rượu xuống bàn, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Vương gia
Từ đầu đến cuối, Tề Dục Vương vẫn lặng lẽ quan sát. Hắn thấy rõ từng chi tiết, từng biểu cảm thoáng qua trên gương mặt nàng.
“Nàng ta không còn là Lạc Tịnh Nhược trước kia nữa.” – hắn nghĩ thầm, lòng thoáng dấy lên một tia hứng thú.
Khi sứ thần hỏi chuyện, Tịnh Nhược đối đáp trôi chảy, ngôn từ lễ độ nhưng không kém phần sắc bén, khiến cả sảnh đường bất ngờ. Ngay cả Vương gia cũng nhiều lần gật đầu tán thưởng.
Trong bóng tối, ánh mắt Thư Vân càng ngày càng tối sầm. Mọi toan tính dường như đang quay ngược lại, biến nàng thành kẻ ngoài cuộc.
Sóng ngầm bùng lên
Đêm ấy, khi tiệc tan, Thư Vân ngồi một mình trong tẩm điện, đôi mắt rực lửa ghen tuông.
Lạc Tịnh Nhược, ngươi nghĩ chỉ cần thay đổi vài hành động là có thể thoát khỏi kết cục sao? Ngươi đã bước vào câu chuyện này, số phận của ngươi chỉ có một: thất bại!
Ánh trăng rơi xuống đôi mắt nàng, lạnh lẽo như băng, soi tỏ mưu kế mới đang âm thầm hình thành.