Tâm sự sau yến hội
Đêm hôm ấy, phủ Tề Dục Vương tĩnh lặng, chỉ còn ánh trăng nhạt loang loáng rơi trên mái ngói. Trong thư phòng, Tề Dục Vương một mình ngồi trước bàn, ngọn nến chập chờn chiếu lên gương mặt lạnh lùng.
Trận yến hội ban ngày như một hồi trống vang vọng mãi trong tâm trí hắn.
Hắn nhớ lại khoảnh khắc Lạc Tịnh Nhược đứng trên đài, tiếng sáo thanh thoát khiến cả yến tiệc lặng đi. Nàng không hề cố gắng phô trương, nhưng phong thái ấy tự nhiên đã khác biệt, khiến hắn – kẻ vốn cho rằng bản thân đã nhìn thấu hồng trần – lại lần đầu cảm thấy tâm trí bị xao động.
Tề Dục Vương siết chặt chén trà, tự hỏi:
“Rốt cuộc… tại sao bản vương lại lên tiếng bảo vệ nàng? Chẳng lẽ chỉ vì công bằng? Hay…”
Hắn dừng lại, không dám nghĩ tiếp.
Trong ký ức, Tề Dục Vương chưa từng để bất cứ nữ tử nào ảnh hưởng đến mình. Với hắn, mỹ nhân nhiều vô kể, nhưng tất cả đều chỉ là lớp son phấn phù hoa. Thế nhưng… ánh mắt trong trẻo, kiên định của Tịnh Nhược lại như một dòng suối mát, len lỏi phá tan bức tường băng lạnh nơi tim hắn.
Sóng ngầm dậy khởi
Trong khi Tề Dục Vương còn vướng bận suy tư, thì ở một nơi khác, Diệp Thư Vân đang nghiến răng siết chặt bàn tay.
Kế hoạch ở yến hội thất bại thảm hại, lại khiến nàng bị nghi ngờ ngấm ngầm. Nhưng nàng chưa bao giờ biết từ bỏ.
“Không sao… chỉ là một lần thất bại. Ta sẽ khiến ngươi, Lạc Tịnh Nhược, phải trả giá gấp bội.”
Thư Vân tìm đến một lão ma y lang băm nổi tiếng tà ác ở ngoại thành. Nàng thì thầm:
“Ta cần một loại độc dược… vô hình vô sắc, khiến kẻ trúng độc dần dần mất sức, nhưng lại không chết ngay. Chỉ cần uống một lần, cả đời không gỡ bỏ được.”
Lão ma y cười khanh khách:
“Độc như vậy, trong thiên hạ chỉ ta có. Nhưng giá phải trả… không nhỏ đâu.”
Thư Vân rút từ tay áo ra một túi ngọc, bên trong chứa bảo vật quý hiếm.
“Chỉ cần thành công, cái gì cũng không quan trọng.”
Ánh mắt nàng ánh lên tia hung hiểm, như loài rắn độc rình mồi trong bóng tối.
Gặp gỡ tình cờ
Vài ngày sau, Tịnh Nhược được mời đến phủ Thái phó để dạy đàn cho tiểu thư út. Trên đường trở về, xe ngựa dừng lại bên bờ hồ. Nàng xuống xe, bước đi dọc theo bờ nước, lòng thả lỏng theo làn gió mát.
Không ngờ, khi quay đầu, nàng thấy một bóng người đứng cách đó không xa. Tề Dục Vương.
Hắn khoác áo choàng đen, khí chất uy nghiêm, ánh mắt sắc bén nhưng cũng có phần trầm ngâm.
“Tình cờ quá, Lạc cô nương cũng thích ngắm hồ vào buổi chiều sao?” – giọng hắn vang lên, trầm thấp mà lạnh lùng.
Tịnh Nhược khẽ cúi đầu:
“Thần nữ chỉ tiện đường dừng lại một lát, không ngờ gặp được Vương gia.”
Hai người đứng song song, gió thổi nhẹ, mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Không khí yên ả đến mức, ngay cả Tề Dục Vương cũng cảm thấy hiếm hoi.
Sau một hồi im lặng, hắn bỗng cất lời:
“Ngày yến hội… bản vương đã tin tưởng cô nương vô tội. Cô nương có trách bản vương quá đường đột không?”
Tịnh Nhược ngạc nhiên, không ngờ một người cao ngạo như hắn lại nói ra lời này. Nàng khẽ lắc đầu, ánh mắt bình thản:
“Vương gia phân xử công minh, Tịnh Nhược cảm kích còn không kịp, sao dám trách?”
Lời nói đơn giản, nhưng lại khiến tim Tề Dục Vương khẽ rung.
Vết nứt trong lòng
Sau buổi gặp gỡ đó, Tề Dục Vương nhận ra bản thân thường vô thức nhớ đến Tịnh Nhược. Khi xem tấu chương, hắn chợt nghĩ nàng sẽ bình phẩm thế nào. Khi đi qua vườn hoa, hắn lại nhớ đến bóng dáng thanh nhã hôm yến hội.
Một kẻ từng thề sẽ không để tình cảm chi phối, nay lại lâm vào trạng thái dao động.
Hắn tự cảnh cáo bản thân:
“Không được! Nàng chỉ là một nữ tử bình thường. Võ lâm còn bao sóng gió, triều chính còn bao hiểm họa, bản vương không thể để một nữ tử làm lung lay tâm chí.”
Nhưng lý trí càng muốn chối bỏ, thì trái tim lại càng dậy sóng.
Mưu kế mới
Trong khi đó, Diệp Thư Vân bắt đầu hành động. Nàng tìm cơ hội tiếp cận Tịnh Nhược, giả vờ thân thiện:
“Muội muội, chuyện yến hội hôm trước thật oan uổng cho muội. Tỷ cũng thay muội cảm thấy bất bình.”
Tịnh Nhược mỉm cười, không vạch trần. Nàng biết rõ trong nguyên tác, Diệp Thư Vân chính là kẻ thủ đoạn đa đoan nhất. Nhưng nàng cũng hiểu: nếu lộ ra mình đã nắm rõ mọi chuyện, sẽ càng nguy hiểm hơn.
Đêm ấy, Thư Vân lặng lẽ cho người đưa tặng một bình trà thơm quý hiếm đến viện của Tịnh Nhược. Bình trà ấy, dĩ nhiên đã bị hạ độc.
Cao trào mở ra
Tịnh Nhược cầm bình trà, trong lòng đã sinh nghi. Nàng cho hầu gái thử trước, nhưng khéo léo chỉ để một giọt dính lên giấy trắng. Quả nhiên, giấy chuyển sang sắc tím nhạt – dấu hiệu của độc.
Nàng mỉm cười lạnh:
“Diệp Thư Vân, ngươi muốn ta chết, e là còn quá sớm.”
Nàng không đổ bỏ ngay, mà cẩn thận giữ lại làm chứng cứ.
Đêm hôm đó, khi ngồi viết chữ dưới ánh trăng, Tịnh Nhược bỗng cảm nhận được một tia nhìn từ xa. Ngẩng đầu, nàng thấy Tề Dục Vương đứng trong bóng tối, như đang lặng lẽ quan sát nàng.
Hắn không bước lại gần, chỉ im lặng nhìn rồi quay đi. Nhưng trong ánh mắt, đã hiện rõ một vết nứt khó che giấu – giữa lạnh lùng và rung động.