Tin đồn lan rộng
Sau vụ “trà độc”, danh tiếng của Diệp Thư Vân như rơi xuống vực thẳm. Trong kinh thành, mọi người chỉ trỏ, kẻ cười, người chê. Các tiểu thư vốn từng lấy nàng làm hình mẫu, nay lén xì xào:
“Diệp tiểu thư thật không ngờ lại có thủ đoạn như thế.”
“Chỉ là hãm hại muội muội thôi, đã bại lộ rồi. Vậy thử hỏi trước kia nàng còn giở trò gì nữa?”
Tuy chưa ai dám công khai kết tội, nhưng ánh mắt dè bỉu đã đủ khiến Thư Vân gần như phát điên.
Trong khi đó, Lạc Tịnh Nhược lại âm thầm cảnh giác. Nàng hiểu rõ kịch bản: Diệp Thư Vân chưa dễ dàng gục ngã. Sau thất bại này, nhất định sẽ có kẻ đứng trong bóng tối đưa tay kéo nàng ta dậy.
Bóng đêm phủ xuống
Đêm hôm ấy, khi gió bấc thổi qua con hẻm nhỏ ngoại thành, một bóng người khoác áo choàng đen bước đến phủ Diệp gia. Diệp Thư Vân vốn đang tức giận đến đỏ mắt, nghe báo có khách lạ, định từ chối, nhưng khi thấy tín vật – một ngọc bài khắc chữ “Huyền” – thì sắc mặt biến đổi.
Kẻ áo đen thấp giọng:
“Tiểu thư, thế cuộc kinh thành thay đổi nhanh chóng. Nếu muốn xoay chuyển tình thế, cần có chỗ dựa mạnh hơn.”
Thư Vân ngờ vực:
“Ngươi là ai? Đến từ đâu?”
Kẻ đó cười nhạt:
“Chúng ta là Huyền Minh Các. Tin chắc tiểu thư từng nghe qua.”
Cái tên ấy, chỉ nghe thôi cũng khiến lòng người run sợ. Huyền Minh Các – tổ chức ngầm tồn tại ngoài giang hồ, thế lực trải rộng khắp nơi, chuyên dùng thủ đoạn ám sát, tình báo, và mưu phản.
Diệp Thư Vân siết chặt tay áo, ánh mắt lóe sáng:
“Các ngươi muốn gì?”
“Chúng ta cần một quân cờ trong triều đình. Còn tiểu thư… cần sức mạnh để đối phó Lạc Tịnh Nhược.”
Một khế ước ngầm
Dưới ánh nến leo lét, hai bàn tay dường như đã chạm vào nhau trong bóng tối. Diệp Thư Vân cười nhạt, lòng hận thù càng cháy bùng:
“Được. Chỉ cần giúp ta diệt trừ Lạc Tịnh Nhược, ta có thể làm quân cờ của các ngươi.”
Kẻ áo đen gật đầu:
“Vậy thì từ nay, mỗi khi trăng tròn, sẽ có người của Huyền Minh Các đến báo tin. Tiểu thư chỉ cần nghe lệnh, chúng ta sẽ giúp tiểu thư một bước lên mây.”
Lời nói ấy, như rót rượu độc ngọt ngào vào tai Thư Vân.
Lạc Tịnh Nhược cảm nhận nguy cơ
Cùng lúc đó, ở phủ riêng, Lạc Tịnh Nhược đang luyện chữ thì bỗng bàn tay hơi run. Trực giác của người từng đọc qua nguyên tác khiến nàng bồn chồn.
“Trong truyện gốc, sau thất bại ở yến hội, Diệp Thư Vân thật sự đã cấu kết với thế lực ngầm… Lẽ nào, lịch sử lại đang lặp lại?”
Nàng biết rõ, nếu Thư Vân có Huyền Minh Các chống lưng, những thủ đoạn về sau sẽ càng hiểm độc, không chỉ dừng lại ở độc dược hay tin đồn.
Nàng ngẩng nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, ánh mắt kiên định:
“Nếu số phận buộc ta phải đi vào vòng xoáy này, ta sẽ không trốn tránh. Lần này, ta nhất định phải đi trước một bước.”
Vương gia nhập cuộc
Tin đồn về Diệp Thư Vân đến tai Tề Dục Vương. Trong thư phòng, hắn lặng lẽ đọc tấu chương, nhưng tâm trí lại phiêu về bóng hình Lạc Tịnh Nhược.
Hắn nhớ ánh mắt nàng dưới ánh trăng, vừa trong sáng vừa kiên định. Trong lòng hắn, một ý niệm mới dần hình thành:
“Bản vương phải bảo vệ nàng, cho dù đối phương là ai.”
Khi ánh nến sắp tàn, Tề Dục Vương khẽ ra lệnh cho thuộc hạ:
“Hãy ngầm điều tra Diệp Thư Vân. Dù là quan hệ với ai, bản vương cũng muốn biết.”
Một cơn sóng ngầm lớn, đã bắt đầu từ đây.