Tin đồn lan nhanh như cháy rừng.
Chỉ trong một buổi, danh tiếng Tô Uyển Uyển bị hoen ố. Nàng ta bị gọi về phủ thượng thư để thẩm vấn.
Tuyết Lâm ngồi trong phòng khách nhỏ, tay nhấp chén trà.
"Mới chỉ là bước đầu..."
Bỗng cửa phòng bật mở.
Một bóng người cao lớn bước vào, ánh mắt sắc như kiếm quét qua nàng.
"Tô tiểu thư, ta là Lục Dạ – thống lĩnh cấm vệ quân. Có vài điều cần hỏi nàng."
Giọng nói của hắn lạnh thấu xương.
Tuyết Lâm giật mình, vội vàng đứng dậy cúi đầu:
"Dạ... dạ vâng. Thống lĩnh muốn hỏi gì ạ?"
Nhưng trong lòng nàng đã dựng lên cảnh giác.
Lục Dạ! Kiếp trước chính hắn là người đẩy ta vào đường chết!
Hắn bước tới, từng bước chân nặng nề như đè lên ngực nàng.
"Nàng... thực sự ngu ngốc như vậy sao?"
Ánh mắt hắn xuyên thấu, như muốn moi gan xem tim.
Tuyết Lâm nuốt nước bọt, giả vờ sợ hãi:
"Ta... ta không hiểu thống lĩnh đang nói gì..."
Lục Dạ đột nhiên cúi xuống, tay nắm lấy cằm nàng.
"Hạt minh châu của hoàng hậu... biến mất đêm qua."
"Và ta biết, nàng đã lấy nó."
Tim Tuyết Lâm đập thình thịch.
Nhưng nàng không lộ vẻ.
Nàng bật khóc:
"Ta... ta không lấy! Uyển Uyển em ta mới là người hay lấy đồ đẹp!"
Lục Dạ nhíu mày.
Bỗng từ phía sau, tiếng Tô Uyển Uyển vang lên:
"Chị gái! Sao chị lại vu khống cho em?"
Nàng ta bước vào, mặt đầy vẻ bị oan ức.
Tuyết Lâm lập tức ôm lấy Uyển Uyển, khóc nức nở:
"Em ơi! Họ đang bắt nạt chị! Em giúp chị với!"
Lục Dạ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng quan sát hai chị em.
Hắn biết, một trong hai người này đang diễn rất giỏi.
Và hắn sẽ tìm ra sự thật.