Bên trong căn penthouse bí mật, Lãnh Nguyệt đã hoàn toàn trút bỏ vỏ bọc của mình. Cô không cần phải giữ tư thế chuẩn mực, không cần phải đắn đo từng lời nói. Cô bước đi trên sàn nhà lạnh lẽo bằng chân trần, cảm nhận sự tự do và phóng khoáng mà công việc đã tước đoạt.
Đêm nay, cô không hẹn gặp ai. Đây là buổi tối dành riêng cho việc giải phóng tâm trí khỏi những căng thẳng thương trường.
Cô đi tới bàn đá cẩm thạch, nơi đặt một chiếc hộp khóa mật mã tinh xảo. Mật mã là ngày cô ký quyết định đầu tiên, một quyết định lạnh lùng và không khoan nhượng. Mở chiếc hộp, bên trong không phải là tài liệu mật hay tiền bạc, mà là một bộ trang phục hoàn toàn khác biệt, cùng một chiếc vòng cổ bạc được chạm khắc tinh tế. Đó là những vật dụng chỉ phục vụ cho "cuộc sống thứ hai" của cô.
Lãnh Nguyệt chạm vào chiếc vòng cổ, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại trên làn da nóng rực. Đối với cô, đây là một biểu tượng của sự kiểm soát và buông thả cùng một lúc—cô kiểm soát cuộc sống riêng tư của mình, và cô buông thả bản thân trước những khao khát sâu kín nhất.
Cô rót một ly rượu mạnh không đá, đứng trước cửa sổ lớn nhìn ra bầu trời đêm. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô không còn là Nữ Tổng tài Lãnh Nguyệt, mà là Mị Nguyệt—cái tên cô dùng để xưng hô trong thế giới riêng. Mị Nguyệt khao khát tình yêu mãnh liệt, sự thống trị tinh thần, và cảm giác cuồng nhiệt khó cưỡng.
Ngoài trời, Mặc Khiêm đang đứng im lìm như một cái bóng. Anh đã đứng đó hơn một giờ đồng hồ, hoàn toàn tĩnh lặng. Mưa đã trở lại, không quá lớn, nhưng đủ để khiến bầu không khí thêm ẩm ướt và se lạnh.
Anh kiểm tra đồng hồ và thiết bị liên lạc. Mọi thứ đều bình thường. Nhưng trong lòng anh, có một linh cảm nghề nghiệp đang cồn cào. Khu vực này quá tĩnh lặng, và sự tĩnh lặng đôi khi là dấu hiệu của rắc rối.
Mặc Khiêm quyết định đi vòng một chút. Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ đối diện với căn hộ, anh phát hiện ra một vết trượt bánh xe bất thường trên mặt đường ướt. Vết trượt không phải do phanh gấp, mà là do một chiếc xe cố gắng quay đầu nhanh và khuất vào con hẻm.
Anh lập tức báo cáo nội bộ một cách kín đáo và âm thầm tiến vào con hẻm để kiểm tra.
Trong lúc đó, bên trong căn hộ, Lãnh Nguyệt đã uống cạn ly rượu. Cô cảm thấy nóng ran. Cô bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để rời đi đến địa điểm thứ hai—một câu lạc bộ kín. Cô gấp lại bộ đồ lụa mềm mại, và để chiếc vòng cổ bạc lên bàn trang điểm.
Đột nhiên, chiếc điện thoại công việc của cô rung lên trên bàn trà. Đó là tin nhắn của Thư ký trưởng thông báo một vấn đề khẩn cấp liên quan đến cuộc khủng hoảng tài chính sáng nay. Mọi sự tập trung của Lãnh Nguyệt lập tức quay trở lại với vai trò Tổng tài. Cô vội vã mở máy tính bảng để xem tài liệu, tâm trí hoàn toàn bị kéo về Nguyệt Thịnh.
Trong lúc cô đang lơ đãng trước màn hình phát sáng, một luồng gió mạnh bất chợt thổi qua khe cửa sổ chưa kịp đóng kín. Gió cuốn chiếc khăn choàng mỏng cô vừa tháo ra bay xuống sàn, đồng thời làm đổ ly rượu rỗng trên bàn.
Rượu đổ ướt đẫm chiếc khăn, và quan trọng hơn, nó làm rơi chiếc hộp khóa mật mã xuống sàn, nảy tung ra.
Mặc Khiêm trở lại vị trí của mình sau khi xác nhận không có mối đe dọa an ninh rõ ràng. Anh dừng lại, định bước lùi về vị trí bảy mét, nhưng đột nhiên mắt anh quét qua khung cửa sổ lớn tầng trên. Cửa sổ đó, thường được che rèm kín, đêm nay lại mở hé.
Anh thấy Lãnh Nguyệt đang đứng trước màn hình máy tính, hoàn toàn tập trung. Và anh thấy rõ ràng một chiếc hộp rỗng bị đổ trên sàn, cùng với một chiếc vòng cổ bạc đang nằm lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo.
Nhưng đó không phải là thứ khiến Mặc Khiêm đột ngột phá vỡ quy tắc khoảng cách.
Cùng lúc đó, anh phát hiện ra một tia sáng nhỏ và tiếng "cạch" nhẹ phát ra từ góc tường đối diện. Đó là âm thanh của một thiết bị ghi hình được kích hoạt bằng tia laser, nhắm thẳng vào căn hộ của Lãnh Nguyệt.
Nguy cơ an ninh thực sự đã xảy ra!
Mặc Khiêm không chần chừ một giây nào. Anh bật chế độ cảnh báo tối đa, nhanh chóng rút ra một chiếc chìa khóa vạn năng, phá vỡ cánh cửa phụ và lao vào trong. Anh không còn quan tâm đến quy tắc hay khoảng cách bảy mét nữa.
Tiếng động lớn khiến Lãnh Nguyệt giật mình quay lại. Cô sửng sốt nhìn Mặc Khiêm đang đứng giữa phòng khách. Ánh mắt cô lập tức chuyển từ bối rối sang giận dữ và cảnh giác tột độ.
“Anh đang làm cái quái gì ở đây?” Lãnh Nguyệt quát lên, âm thanh không còn lạnh lẽo mà mang theo sự nóng nảy và quyền lực trần trụi.
Mặc Khiêm không trả lời. Anh lao tới, không phải về phía cô, mà về phía cửa sổ. Anh nhanh chóng đóng rèm lại, chắn ánh nhìn từ bên ngoài.
“Có thiết bị ghi hình,” anh ta nói, giọng anh trầm và gấp gáp. “Nhanh lên, cô phải rời khỏi đây ngay lập tức!”
Nhưng Lãnh Nguyệt lúc này chỉ chú ý đến một điều: Mặc Khiêm đã thấy.
Anh ta không chỉ vượt qua Lằn Ranh Bảy Mét, mà còn nhìn thấy căn phòng, nhìn thấy chiếc vòng cổ, và quan trọng nhất là, nhìn thấy Mị Nguyệt đang cố gắng giấu mình. Sự sợ hãi bị bại lộ, sự giận dữ vì bị xâm phạm, và sự kích thích bởi hành động quá giới hạn của anh ta hòa quyện lại.
“Anh nhìn thấy gì?” cô gần như nghiến răng. “Anh đã nhìn thấy gì, Mặc Khiêm?”
Mặc Khiêm nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh ta đầy cảnh giác và chuyên nghiệp, nhưng cũng ẩn chứa một tia tò mò và kinh ngạc khó giấu.
Anh ta nhìn thấy sự đối lập hoàn hảo: Người phụ nữ mềm mại, gợi cảm trong chiếc váy lụa, nhưng lại mang trong mình ngọn lửa giận dữ của Nữ Hoàng Thép.
“Tôi nhìn thấy một mối đe dọa an ninh,” anh ta đáp, giọng anh cố gắng giữ sự bình tĩnh. “Và một lằn ranh đã bị vượt qua.”