nữ tổng tài đảm đang

Chương 4:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lãnh Nguyệt cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, không phải vì nhiệt độ bên ngoài, mà vì sự xâm phạm đột ngột này. Cô lùi lại một bước, ánh mắt cảnh giác như một con thú bị dồn vào đường cùng.

“Anh nói dối,” Lãnh Nguyệt nghiến răng, chỉ tay vào chiếc vòng cổ bạc đang nằm trên sàn. “Anh đã nhìn thấy thứ đó. Anh đã nhìn thấy cách tôi sống. Tôi sẽ không bị đe dọa bởi một mối đe dọa an ninh mơ hồ nào cả.”

Mặc Khiêm không lùi bước. Anh biết, trong tình huống này, lời nói dối sẽ chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.

“Cô có thể sa thải tôi ngay lập tức, Tổng tài,” anh ta nói, giọng điệu kiên quyết hơn bao giờ hết, xóa bỏ hoàn toàn khoảng cách cấp trên—cấp dưới. “Nhưng tôi đã phát hiện ra thiết bị ghi hình. Tôi cũng đã thấy vật dụng cá nhân của cô. Nếu tôi im lặng, đó là lựa chọn của tôi. Nếu tôi hành động, đó là vì an toàn của cô.”

Anh cúi xuống, nhặt chiếc vòng cổ lên. Tay Lãnh Nguyệt run lên vì giận dữ. Cô định giật lại, nhưng Mặc Khiêm giữ chắc nó.

“Vật này… rất quan trọng đối với cô,” anh ta nhận xét, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, chứa đựng một sự thấu hiểu không nên có. “Việc một người có thể giữ hai cuộc sống hoàn toàn khác biệt, Tổng tài, không phải là điều tôi được phép phán xét.”

Sự bình tĩnh của Mặc Khiêm làm tan chảy sự giận dữ của Lãnh Nguyệt, thay vào đó là một cảm giác kích thích và thách thức mãnh liệt. Đây là người đàn ông duy nhất không bị vẻ ngoài Tổng tài của cô làm cho sợ hãi, và cũng là người duy nhất nhìn thấy khía cạnh dễ tổn thương nhất của cô mà không tỏ ra khinh miệt hay thương hại.

“Anh muốn gì?” Lãnh Nguyệt hỏi, giọng cô trầm xuống, mang theo hơi hướng của sự thương lượng quyền lực. “Tiền? Thăng chức? Hay anh muốn dùng bí mật này để kiểm soát tôi?”

Mặc Khiêm đặt chiếc vòng cổ vào tay cô, hành động đó mang tính tôn trọng hơn là phục tùng.

“Tôi không muốn bất cứ thứ gì ngoài việc hoàn thành công việc của mình,” anh ta đáp. “Nhưng, Tổng tài, tôi cần phải nói rõ: cô vừa bị theo dõi. Nếu bí mật về cuộc sống cá nhân của cô bị lộ, không chỉ danh tiếng của cô, mà cả Nguyệt Thịnh cũng sẽ sụp đổ. Tôi cần có quyền được can thiệp nếu cô đặt mình vào tình huống rủi ro.”

Lãnh Nguyệt siết chặt chiếc vòng trong tay. Anh ta đang đòi hỏi quyền kiểm soát cô, quyền được bước qua lằn ranh bảy mét của họ. Điều này thật nguy hiểm, nhưng cũng thật quyến rũ. Cô luôn khao khát một người đàn ông đủ mạnh mẽ để thách thức cô.

Cô tiến lại gần Mặc Khiêm, thu hẹp khoảng cách giữa họ xuống chỉ còn vài tấc. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt đen láy như muốn thiêu đốt mọi phòng thủ của anh ta.

“Anh muốn quyền can thiệp?” cô khiêu khích, giọng nói trầm như mật ngọt và đầy ám chỉ. “Sự can thiệp của anh sẽ đi đến đâu, Mặc Khiêm? Anh sẽ kiểm soát cả những khao khát của tôi sao? Anh sẽ làm người chỉ huy cuộc sống của tôi sao?”

Mặc Khiêm cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô trên mặt. Đây là một màn trình diễn quyền lực đầy nguy hiểm và gợi cảm. Anh biết, đây không còn là chuyện an ninh nữa, mà là một trò chơi quyền lực cá nhân.

“Tôi sẽ can thiệp để bảo vệ cô,” anh ta đáp, giữ nguyên sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. “Nếu cô muốn tôi trở thành người chỉ huy trong việc bảo vệ an toàn của cô, tôi sẽ chấp nhận.”

Lãnh Nguyệt cười khẽ, một nụ cười hiểm độc nhưng cũng đầy mê hoặc.

“Tốt,” cô thì thầm. “Vậy chúng ta hãy lập một thỏa thuận mới. Anh sẽ không nói bất cứ điều gì về những gì anh thấy ở đây. Đổi lại, anh sẽ trở thành người canh giữ bí mật này của tôi.”

Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ áo sơ mi của anh, kéo nhẹ. Mặc Khiêm đứng im, toàn thân căng cứng.

“Anh sẽ đi cùng tôi đến cuộc sống thứ hai của tôi,” cô tiếp tục, giọng nói trở nên mê đắm hơn. “Anh sẽ ở đó, làm vệ sĩ, làm trợ lý, hay bất cứ thứ gì anh muốn. Anh sẽ thấy Mị Nguyệt là ai, và anh sẽ phải đảm bảo rằng, không ai khác có thể chạm vào bí mật này, hay chạm vào tôi, trừ khi tôi cho phép.”

Cô lùi lại một bước. “Đây là sự thử thách của tôi dành cho anh, Mặc Khiêm. Anh muốn kiểm soát an toàn của tôi? Hãy chứng minh đi. Hãy bước vào thế giới của tôi.”

Mặc Khiêm nhìn thẳng vào đôi mắt thách thức của cô. Anh biết đây là một cạm bẫy tinh thần. Cô muốn biến anh thành công cụ bảo vệ, nhưng sâu thẳm hơn, cô muốn tìm kiếm một người đủ mạnh mẽ để chấp nhận con người thật của cô, và có thể kiểm soát được chính cô.

Sau một khoảnh khắc im lặng, Mặc Khiêm gật đầu, ánh mắt anh lộ rõ sự quyết đoán lạnh lùng.

“Tôi chấp nhận thỏa thuận. Nhưng, Tổng tài, luật lệ an toàn của tôi sẽ là tối cao,” anh nói, nhấn mạnh từng lời.

Mặc Khiêm đã chính thức vượt qua Lằn Ranh Bảy Mét. Anh ta đã bước vào một trò chơi nguy hiểm mà người chơi không chỉ là Mị Nguyệt và Lãnh Nguyệt, mà còn là chính dục vọng đang bắt đầu thức tỉnh trong cả hai người.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×