Sau thỏa thuận ngầm đầy căng thẳng, bầu không khí trong căn penthouse bí mật thay đổi hoàn toàn. Giờ đây, Lãnh Nguyệt và Mặc Khiêm không còn là Tổng tài và trợ lý đơn thuần nữa, mà là hai đối thủ đang tham gia vào một trò chơi quyền lực, nơi sự cám dỗ và kiểm soát là vũ khí chính.
Lãnh Nguyệt quan sát Mặc Khiêm bằng ánh mắt đánh giá. Cô thấy anh ta vẫn mặc bộ vest đen lịch lãm, nhưng sự căng thẳng đã lộ rõ trong từng cơ bắp.
“Chúng ta đi thôi,” cô ra lệnh. “Anh sẽ đi cùng tôi, Mặc Khiêm. Anh sẽ thấy những gì cần phải bảo vệ.”
Cô nhanh chóng thay bộ trang phục bên trong chiếc hộp mật mã. Đó là một chiếc váy dạ hội đen dài, xẻ cao đầy tinh tế, vừa tôn lên vẻ ngoài cao quý của một Tổng tài, vừa ẩn chứa sự gợi cảm của Mị Nguyệt. Cô cài chiếc vòng cổ bạc lên cổ, nhìn vào gương và mỉm cười, một nụ cười mà Mặc Khiêm chưa từng thấy – sắc sảo, tự do và mời gọi.
“Địa điểm là ’Lò Luyện Kim Cương Đen’,” Lãnh Nguyệt nói, đứng thẳng đối diện anh ta. “Đó là một câu lạc bộ kín, nơi mọi người đều đeo mặt nạ, và danh tính thực sự không quan trọng. Anh sẽ là vệ sĩ của tôi, nhưng anh phải hiểu: quyền lực ở đó không nằm ở tiền bạc, mà nằm ở sự dũng cảm và khao khát.”
Mặc Khiêm gật đầu, sự chuyên nghiệp của anh ta trở thành một lớp áo giáp mới. “Tôi hiểu, Tổng tài. Tôi sẽ đảm bảo không ai nhận ra cô. Chúng ta sẽ sử dụng lối đi phụ.”
Chuyến đi đến câu lạc bộ diễn ra trong im lặng, nhưng sự im lặng này nặng nề hơn mọi lần. Mặc Khiêm lái xe, cảm nhận rõ sức nóng tỏa ra từ ghế sau, nơi Lãnh Nguyệt đang ngồi với tư thế hoàn toàn khác biệt. Cô không còn là tảng băng, mà là một ngọn lửa đang âm ỉ.
Khi đến nơi, Mặc Khiêm phải dùng đến giấy thông hành đặc biệt để được vào. Bên trong, không gian hoàn toàn khác biệt so với thế giới bên ngoài. Ánh đèn màu ruby và xanh ngọc chiếu rọi, âm nhạc cổ điển hòa quyện với tiết tấu hiện đại, tạo nên một sự kỳ bí và xa hoa. Hầu hết mọi người đều đeo mặt nạ, nói chuyện bằng giọng thì thầm và cử chỉ đầy ẩn ý.
Lãnh Nguyệt bước vào, và ngay lập tức thu hút mọi sự chú ý. Cô không đeo mặt nạ, nhưng ánh mắt tự tin, kiêu ngạo của cô chính là chiếc mặt nạ mạnh mẽ nhất. Cô đi thẳng đến khu vực VIP, Mặc Khiêm theo sát phía sau, duy trì một khoảng cách gần hơn mức bảy mét thường lệ, luôn ở tư thế sẵn sàng bảo vệ.
“Anh có thấy gì không?” Lãnh Nguyệt hỏi nhỏ khi họ ngồi xuống.
“Tôi thấy sự hỗn loạn có tổ chức,” Mặc Khiêm đáp. “Và tôi thấy vài ánh mắt tò mò đang hướng về phía cô.”
“Tò mò là điều kiện cần của sự khao khát,” Lãnh Nguyệt cười khẩy. Cô nhấp một ngụm rượu vang đỏ. “Đêm nay, tôi không phải là người mua sắm, Mặc Khiêm. Tôi là người đang rao bán. Bán đi sự kiểm soát của mình để đổi lấy sự cuồng nhiệt và sự thống trị tinh thần từ người khác.”
Cô ngả người ra ghế, đôi mắt nhìn thẳng vào Mặc Khiêm. “Anh nghĩ anh có thể chịu đựng được cảnh tượng này không? Anh có dám nhìn thẳng vào những gì tôi khao khát không?”
Mặc Khiêm không trả lời bằng lời. Anh chỉ đứng đó, vững vàng như một ngọn núi.
Chẳng bao lâu, một người đàn ông đeo mặt nạ da báo, với vóc dáng vạm vỡ và ánh mắt sắc lạnh, tiến đến gần. Hắn cúi đầu chào Lãnh Nguyệt đầy kính trọng nhưng cũng đầy thách thức.
“Mị Nguyệt,” người đàn ông nói, giọng hắn trầm khàn và tự tin. “Đã lâu không gặp. Đêm nay cô lại mang theo một vệ sĩ mới sao? Hay là, một món đồ chơi mới?”
Lãnh Nguyệt cười, ánh mắt cô rực lửa. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Mặc Khiêm. Anh ta lập tức trở nên căng thẳng.
“Đây là Hắc Ưng,” Lãnh Nguyệt nói, nhìn thẳng vào người đàn ông. “Anh ta là người canh giữ của tôi, và đêm nay, anh ta là bằng chứng cho sự quyền lực tuyệt đối của tôi. Anh ta ở đây để đảm bảo rằng mọi trò chơi đều được chơi theo luật của tôi.”
Hắc Ưng nhếch môi, ánh mắt chuyển từ Lãnh Nguyệt sang Mặc Khiêm, mang theo sự đố kỵ và nghi ngờ. Hắn ta hiểu ý Lãnh Nguyệt: Cô không chỉ muốn chơi trò chơi, mà còn muốn thử thách cả người bảo vệ cô.
“Sự kiểm soát đó có thật sự vững chắc không, Mị Nguyệt?” Hắc Ưng hỏi, giọng đầy ẩn ý.
Lãnh Nguyệt không trả lời. Cô chỉ ra hiệu cho Mặc Khiêm.
“Hắc Ưng đang đặt câu hỏi về thẩm quyền của tôi,” cô thì thầm đủ để chỉ mình anh nghe thấy. “Anh chứng minh đi, Mặc Khiêm. Dùng quyền lực của anh để bảo vệ danh dự của tôi.”
Đây là một tình huống hoàn toàn nằm ngoài quy tắc công việc. Mặc Khiêm không thể dùng vũ lực, nhưng anh phải thể hiện được sự thống trị của mình.
Mặc Khiêm tiến lên một bước. Anh không hề chạm vào Hắc Ưng, nhưng toàn bộ sự chú ý của anh dồn lên người đàn ông đó. Bằng một giọng điệu lạnh lùng và uy lực hơn cả Lãnh Nguyệt trong phòng họp, anh nói:
“Thẩm quyền của Tổng tài không bao giờ cần được chứng minh. Cô ấy ở đây để tận hưởng. Ranh giới của cô ấy là ranh giới của tôi. Nếu ông vượt qua nó dù chỉ một tấc, sự an toàn của ông sẽ không được đảm bảo.”
Anh ta không đưa ra lời đe dọa vũ lực, mà là một lời tuyên bố quyền lực tuyệt đối, một sự kiểm soát tinh thần khiến Hắc Ưng bất ngờ. Hắc Ưng đứng yên, rồi gật đầu với một nụ cười ẩn ý và lùi lại.
Lãnh Nguyệt nhìn Mặc Khiêm, đôi mắt cô rực sáng hơn bao giờ hết. Anh ta không chỉ bảo vệ cô, mà còn chơi trò chơi của cô. Anh ta đã thể hiện một quyền lực ngầm mà cô chưa từng thấy.
Lúc đó, cô cảm thấy một sự kích thích mãnh liệt chạy khắp cơ thể. Cô biết, Mặc Khiêm không phải là một công cụ bảo vệ vô tri giác. Anh ta là một người thách thức, người có thể đối đầu với cả Lãnh Nguyệt và Mị Nguyệt.
“Tốt lắm, người canh giữ,” Lãnh Nguyệt thì thầm, nụ cười trên môi cô ẩn chứa sự mời gọi đầy nguy hiểm. Cô biết, đêm nay sẽ không kết thúc một cách đơn giản.