nữ tổng tài đảm đang

Chương 6:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau màn thể hiện quyền lực tinh tế của Mặc Khiêm, ánh mắt của những người có mặt tại Lò Luyện Kim Cương Đen không còn chỉ tập trung vào Lãnh Nguyệt, mà đã chuyển sang người vệ sĩ bí ẩn đứng sau cô. Mặc Khiêm đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ danh dự của cô, nhưng cũng vô tình biến mình thành một phần của trò chơi.

Lãnh Nguyệt, hay Mị Nguyệt của đêm nay, rất hài lòng. Cô nhấp thêm một ngụm rượu, đôi mắt ánh lên vẻ tinh ranh.

“Anh làm tốt lắm, Mặc Khiêm,” cô thì thầm, giọng nói ngọt ngào khác hẳn với sự lạnh lùng của Tổng tài. “Anh đã chứng minh rằng anh hiểu luật chơi. Giờ thì hãy xem sự giải phóng của tôi.”

Cô đứng dậy, sải bước tự tin về phía trung tâm sảnh, nơi có một bục nhỏ dành cho những màn trình diễn ngẫu hứng. Mặc Khiêm theo sát, giờ đây anh phải đối mặt với một thử thách lớn hơn: bảo vệ cô mà không cản trở những khao khát sâu kín của cô.

Lãnh Nguyệt không cần phải làm gì nhiều. Sự hiện diện và ánh mắt mời gọi của cô đã đủ để thu hút những người đàn ông có quyền lực nhất trong căn phòng. Họ vây quanh cô, không phải bằng sự thô tục, mà bằng những lời thì thầm đầy ẩn ý, những cử chỉ trân trọng pha lẫn sự khiêu khích.

Một người đàn ông khác, đeo mặt nạ trắng bạc, có vẻ ngoài lịch lãm và quý tộc, tiến đến gần Lãnh Nguyệt. Hắn ta không nói lời nào, chỉ đưa tay ra, ra hiệu mời cô khiêu vũ.

Lãnh Nguyệt nhìn sang Mặc Khiêm, ánh mắt cô đầy thách thức. Cô đang hỏi anh ta: Anh có cho phép không?

Mặc Khiêm biết, nếu anh từ chối, cô sẽ coi đó là sự kiểm soát cá nhân và phá vỡ thỏa thuận. Nếu anh đồng ý, anh sẽ phải đứng đó và chứng kiến cô thỏa mãn những khao khát của mình với người khác.

Anh gật đầu, sự đồng ý này là một sự dằn vặt với chính bản thân anh.

Lãnh Nguyệt mỉm cười, một nụ cười chiến thắng. Cô đặt tay vào tay người đàn ông mặt nạ bạc và bước ra sàn nhảy.

Mặc Khiêm đứng ở rìa sàn nhảy, giữ khoảng cách nhất định – đủ gần để can thiệp an ninh, nhưng đủ xa để cô cảm thấy tự do.

Bản nhạc jazz chậm rãi nổi lên. Lãnh Nguyệt và người đàn ông mặt nạ bạc bắt đầu di chuyển. Mặc dù là một vũ điệu cổ điển, nhưng sự căng thẳng và mãnh liệt giữa họ lại tạo ra một màn trình diễn đầy nồng nhiệt.

Người đàn ông mặt nạ bạc thì thầm điều gì đó vào tai cô. Lãnh Nguyệt nhắm mắt lại, một nụ cười nửa miệng xuất hiện. Cô ngả người, để đối tác kiểm soát chuyển động của mình, sự buông thả hoàn toàn đối lập với hình ảnh Tổng tài Lãnh Nguyệt luôn tự chủ.

Mặc Khiêm buộc phải nhìn. Anh nhìn thấy sự khao khát được khuất phục trong đôi mắt cô, một khao khát hoàn toàn không phù hợp với người phụ nữ thép lạnh lùng anh biết. Anh nhìn thấy sự hấp dẫn và quyền lực cô tạo ra trong vai trò Mị Nguyệt.

Nhiệm vụ của anh là bảo vệ cô. Nhưng cô đang cố tình dùng cảm xúc và sự gợi cảm của mình để thử thách giới hạn của anh. Cô muốn xem liệu anh có thể giữ được sự vô cảm chuyên nghiệp khi chứng kiến cô tận hưởng sự buông thả của mình không.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương Mặc Khiêm. Anh cảm thấy một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Đó không chỉ là mối lo ngại về an ninh. Đó là sự ghen tị nảy sinh từ sự nhận thức về một người phụ nữ hoàn toàn khác. Anh đã thấy những gì cô che giấu, và giờ đây, những gì cô khao khát cũng trở thành một phần bí mật của anh.

Bất chợt, trong một động tác xoay người, Lãnh Nguyệt ngước nhìn Mặc Khiêm. Ánh mắt cô rực lửa, thách thức và trần trụi. Cô không giấu giếm khao khát của mình. Cô muốn anh thấy nó.

Chính lúc đó, Mặc Khiêm nhìn thấy một điều.

Người đàn ông mặt nạ bạc, trong lúc khiêu vũ, đã cố tình cài một viên thuốc nhỏ vào túi váy của cô.

Đây không phải là một sự gợi ý. Đây là một sự tấn công ngầm.

Tất cả sự khó chịu và ghen tị của Mặc Khiêm lập tức biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác và chuyên nghiệp lạnh lùng.

Anh phá vỡ sự tĩnh lặng. Bước chân anh dứt khoát và nhanh chóng. Anh tiến thẳng về phía Lãnh Nguyệt và đối tác, ngắt ngay điệu nhảy của họ.

“Thời gian giải trí đã hết,” Mặc Khiêm nói, giọng anh lạnh lùng như băng và đầy quyền lực không thể lay chuyển. “Tổng tài có công việc khẩn cấp.”

Người đàn ông mặt nạ bạc bực bội quay lại. “Này, anh là ai mà dám—”

“Tôi là người canh giữ,” Mặc Khiêm cắt ngang, ánh mắt sắc như dao găm. Anh ta liếc xuống tay của người kia, chỉ vào chiếc túi váy của Lãnh Nguyệt, nơi viên thuốc đang nằm. “Trò chơi của ông đã vượt quá giới hạn, và bây giờ nó kết thúc.”

Lãnh Nguyệt, bất ngờ trước hành động quyết đoán của anh, hơi thở dồn dập. Cô biết, Mặc Khiêm không làm điều này vì ghen tuông. Anh làm điều này vì an ninh.

Cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay Mặc Khiêm. “Chúng ta đi thôi,” cô ra lệnh, giọng cô trở lại uy quyền của Tổng tài.

Lãnh Nguyệt rời khỏi sàn nhảy, theo sau là Mặc Khiêm. Cả hai nhanh chóng rời khỏi Lò Luyện Kim Cương Đen, để lại sự hỗn loạn và những ánh mắt tò mò phía sau.

Khi đã ở trong xe, Lãnh Nguyệt quay sang Mặc Khiêm. Cô không giận dữ. Ánh mắt cô chứa đựng sự ngạc nhiên và một tia ngưỡng mộ.

“Tại sao?” cô hỏi.

Mặc Khiêm không nhìn cô. Anh tập trung lái xe. “Hắn ta đã cố gắng đánh thuốc cô. Đó là một mối đe dọa an ninh, vượt quá giới hạn của sự giải phóng cảm xúc.”

Lãnh Nguyệt dựa vào ghế, hơi thở của cô vẫn còn gấp gáp. Anh ta đã cứu cô khỏi một mối nguy hiểm thực sự, nhưng cách anh ta can thiệp đã thỏa mãn một khao khát sâu kín khác của cô: khao khát được bảo vệ bởi một người đàn ông đủ mạnh mẽ để kiểm soát cô.

“Anh đã phá vỡ trò chơi của tôi,” cô thì thầm, giọng cô pha chút oán trách và cám dỗ. “Anh đã vượt qua lằn ranh cảm xúc của mình, Mặc Khiêm.”

“Luật lệ an toàn của tôi là tối cao,” anh ta đáp, sự căng thẳng trong giọng nói của anh ta đã phản bội sự bình tĩnh giả tạo.

Lãnh Nguyệt cười khẽ, nhưng nụ cười này chứa đựng sự nguy hiểm. Cô biết, anh đã bị cô hấp dẫn, và sự hấp dẫn đó đang phá vỡ bức tường chuyên nghiệp của anh.

“Vậy thì, người canh giữ,” cô nói, giọng cô trở nên mê đắm và khiêu khích hơn bao giờ hết. “Nếu tôi nói tôi muốn được kiểm soát… ngay lúc này, ngay tại đây, thì sao? Anh có thể can thiệp không?”

Mặc Khiêm không nói gì. Tay anh nắm chặt vô lăng. Anh biết, đêm nay, họ đã bước vào một nơi mà Luật Lệ Bảy Mét không còn tồn tại.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×