Ngày hôm sau, khi ánh bình minh vừa chạm tới mái ngói cong vút của hoàng cung, Nguyệt đã thức dậy từ rất sớm. Cô ngồi bên cửa sổ, tay nắm chặt mảnh giấy nhắc nhở về “buổi kiểm tra đặc biệt” tối hôm qua. Tim cô vừa háo hức vừa lo lắng. Không ai nói rõ buổi kiểm tra sẽ như thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến nó, cô đã cảm thấy áp lực dồn lên vai.
Sau khi ăn sáng, một cung nữ bước vào, cúi chào: “Tiểu thư, hoàng tử đã ra lệnh đưa tiểu thư đến sân chính để tham gia kiểm tra.” Nguyệt hít sâu, đứng lên, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh. Cô theo cung nữ qua những hành lang dài, mỗi bước chân vang vọng trên nền đá lạnh khiến cô càng hồi hộp. Mỗi bước đi đều cảm giác như đang dẫn cô vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, nơi mà chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến cô trở thành trò cười.
Khi đến sân chính, cô sững sờ. Không chỉ có hoàng tử đứng đó, mà còn đông đảo phi tần và cung nữ tụ tập quanh sân, ánh mắt chăm chú hướng về cô. Nguyệt cảm thấy tim đập mạnh. Trong số đó, phi tần xinh đẹp đỏ nhạt hôm qua vẫn đứng đó, nụ cười lạnh lùng nở trên môi. Cô ta khẽ thì thầm với một cung nữ: “Xem ra, kẻ lạ mặt nhỏ này sẽ là trò giải trí thú vị trong hôm nay.” Nguyệt cảm thấy một luồng áp lực nặng nề.
Hoàng tử đứng chính giữa sân, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ khu vực, rồi dừng lại nơi cô. Giọng anh vang lên, trầm nhưng rõ ràng: “Ngươi sẽ tham gia buổi kiểm tra để đánh giá năng lực. Hãy chứng tỏ bản thân, nếu không, đừng trách ta sẽ loại bỏ.” Nguyệt hít một hơi sâu, quỳ xuống chào: “Dạ, tiểu nữ sẽ cố gắng hết sức.”
Buổi kiểm tra bắt đầu bằng những bài tập cơ bản: cúi chào, đi đứng, và trình bày các quy tắc cung đình. Nguyệt cố gắng hết sức, nhưng tay chân vẫn hơi run, cúi chào không hoàn hảo khiến một vài phi tần khẽ cười. Phi tần đỏ nhạt tiến đến gần, ánh mắt dò xét, thì thầm: “Vụng về như vậy, liệu có tồn tại được không nhỉ?” Nguyệt chỉ khẽ cúi đầu, giữ bình tĩnh. Cô biết, trong cung, bình tĩnh là chìa khóa để sống sót.
Khi đến phần thử thách thứ hai, hoàng tử yêu cầu các phi tần giải quyết tình huống giả định: đối phó với một hiểu lầm trong cung. Phi tần đỏ nhạt ngay lập tức nêu ra tình huống, cố ý bịa ra câu chuyện khiến Nguyệt trở nên lúng túng. Cô hít một hơi thật sâu, nhờ những kiến thức mình học được tối qua, trả lời chậm rãi nhưng chắc chắn. Ánh mắt hoàng tử dõi theo từng cử chỉ, từng lời nói của cô.
Nguyệt cảm thấy một cảm giác vừa sợ vừa phấn khích. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của cô đều bị soi xét, nhưng cô biết, đây là cơ hội để chứng minh bản thân. Khi cô kết thúc, hoàng tử gật nhẹ, ánh mắt sắc bén nhưng có vẻ thừa nhận: “Không tệ. Ngươi biết quan sát và suy nghĩ, đó là điều quan trọng.”
Nhưng ngay sau đó, phi tần đỏ nhạt không chịu để yên. Cô ta đưa ra một câu hỏi khác, với ý định làm khó Nguyệt. Câu hỏi này dường như có hai hướng trả lời, một hướng dễ gây hiểu lầm. Nguyệt đứng lặng, nhịp tim đập nhanh, cố gắng bình tĩnh phân tích. Cô hít một hơi thật sâu, quyết định trả lời theo lý trí, không để cảm xúc chi phối.
Cả sân im lặng khi cô trả lời, từng lời đều rõ ràng, mạch lạc. Một số cung nữ thì thầm khen ngợi, trong khi phi tần đỏ nhạt nở nụ cười lạnh nhưng lộ vẻ không hài lòng. Hoàng tử nhíu mày, nhưng trong ánh mắt dường như lóe lên một tia quan tâm đặc biệt. Nguyệt nhận ra, dù anh lạnh lùng, nhưng anh vẫn đang theo dõi cô một cách rất tỉ mỉ.
Sau buổi kiểm tra lý thuyết, hoàng tử yêu cầu các phi tần tham gia thử thách thực hành. Nguyệt phải trình diễn khả năng vận dụng quy tắc cung đình trong một tình huống giả định: nhận sai lầm của cung nữ và giải quyết khéo léo để tránh hiểu lầm leo thang. Phi tần đỏ nhạt đứng bên cạnh, cố ý tạo áp lực, liên tục nháy mắt và thì thầm với các phi tần khác. Nguyệt hít sâu, bước vào tình huống với sự tự tin mới. Cô nói chuyện nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, hướng dẫn cung nữ sửa sai mà không khiến ai cảm thấy bị xúc phạm.
Hoàng tử đứng quan sát, đôi mắt như soi thấu từng chi tiết, từng nét biểu cảm trên khuôn mặt cô. Lần này, anh nhíu mày, rồi gật nhẹ, giọng trầm: “Cách xử lý khéo léo, giữ được trật tự mà không làm mất thể diện người khác. Ngươi có tiềm năng.” Nguyệt cảm thấy tim mình nhảy lên, nụ cười lén lóe trên môi. Lần đầu tiên, cô nhận thấy rằng những nỗ lực của mình được ghi nhận.
Nhưng ngay khi cô cảm thấy tự tin, phi tần đỏ nhạt bất ngờ tiến đến, giả vờ vấp ngã gần chỗ Nguyệt, khiến một bình nước quý rơi xuống đất, vỡ tan tành. Tiếng la hét vang lên, mọi người nhìn Nguyệt với ánh mắt nghi ngờ. Tim cô đập mạnh, miệng mở nhưng không biết giải thích thế nào, lòng hoảng hốt.
Bất ngờ, hoàng tử xuất hiện bên cạnh, bước nhanh về phía cô, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng phi tần đỏ nhạt. “Ngươi muốn gì?” Anh giọng lạnh lùng nhưng đầy uy quyền, khiến phi tần đỏ nhạt phải lùi lại. Nguyệt cúi đầu, cố gắng giải thích: “Tiểu nữ không cố ý…” Hoàng tử gật đầu, giọng vẫn lạnh nhưng có phần trấn an: “Biết nhận lỗi là tốt, nhưng phải tỉnh táo và quan sát xung quanh. Đi tiếp.”
Cả sân im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua các mái hiên. Phi tần đỏ nhạt rút lui, vẻ mặt tức giận nhưng không dám gây thêm rắc rối. Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, tim đập loạn nhịp. Cô nhận ra rằng trong cung, không chỉ cần thông minh và khéo léo, mà còn phải đủ mạnh mẽ để đứng vững trước những mưu mô xung quanh.
Khi trở về cung, Nguyệt ngồi một mình, tay vẫn run sau sự kiện vừa rồi, nhưng trong lòng cô dấy lên một niềm tự tin. Mình đã vượt qua thử thách đầu tiên, và điều quan trọng hơn cả là hoàng tử đã công nhận nỗ lực của mình. Cô mỉm cười, biết rằng hành trình phía trước còn dài, còn nhiều khó khăn và thử thách đang chờ đợi.
Bất chợt, một người hầu bước vào, trao cho cô một mảnh giấy khác. Trên giấy chỉ viết một câu duy nhất: “Ngươi đã thu hút sự chú ý… nhưng đừng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng. Ngày mai, sẽ có thử thách lớn hơn.” Nguyệt nhìn mảnh giấy, tim nhảy loạn. Ai gửi nó? Phi tần đỏ nhạt, hay một người khác trong cung? Cô biết rằng cuộc sống trong cung không hề đơn giản, nhưng trong lòng cũng dấy lên niềm tin: mình sẽ không bỏ cuộc, và sẽ chứng minh rằng mình xứng đáng được chú ý.
Ánh hoàng hôn nhuộm rực toàn cung điện, trải dài những tia sáng trên mái ngói cong vút, phản chiếu lên đôi mắt đầy quyết tâm của Nguyệt. Cô thầm nhủ: “Mình đã bước vào thế giới này, và mình sẽ tồn tại. Sẽ chứng minh giá trị, và… có thể chiếm được sự chú ý của hoàng tử lạnh lùng kia.” Và khi bóng hoàng hôn nhạt dần, Nguyệt biết rằng những thử thách lớn hơn đang chờ đợi vào ngày mai – nhưng cô sẽ không ngại bước tiếp.