Bình minh vừa ló dạng, ánh sáng nhạt chiếu qua cửa sổ, rọi xuống căn phòng trầm mặc của Nguyệt. Cô thức dậy từ rất sớm, tay run run cầm mảnh giấy nhắc nhở về “thử thách lớn” tối hôm qua. Tim cô vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Trong lòng cô, câu hỏi vẫn còn vang vọng: thử thách lần này sẽ ra sao? Liệu phi tần đỏ nhạt hôm qua có bày trò gì nữa không?
Cung nữ dẫn Nguyệt đi qua những hành lang dài, không khí trong cung trầm lắng đến mức tiếng bước chân vang lên như nhịp trống báo hiệu nguy hiểm. Nguyệt cố hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Cô biết, trong cung, chỉ một phút lơ là cũng đủ khiến mình mất uy tín, thậm chí gặp rắc rối.
Khi đến sân chính, cảnh tượng trước mắt khiến Nguyệt sững sờ. Không chỉ hoàng tử đứng đó, mà còn đông đảo phi tần, cung nữ tụ tập xung quanh. Phi tần đỏ nhạt đứng chính giữa, ánh mắt tinh ranh dõi theo cô, nụ cười lạnh lùng vẫn hiện rõ trên môi. Cô ta thì thầm với một vài phi tần khác: “Hôm nay sẽ là ngày ngươi lộ rõ điểm yếu.” Nguyệt hít sâu, tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh.
Hoàng tử đứng ở trung tâm, ánh mắt sắc lạnh quét qua toàn sân, rồi dừng lại ở Nguyệt. Giọng anh vang lên, trầm nhưng uy quyền: “Ngươi sẽ trải qua thử thách lớn hôm nay. Hãy chứng minh năng lực và sự tinh tường của mình. Mọi sai sót sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.” Nguyệt cúi đầu: “Dạ, tiểu nữ sẽ cố gắng.”
Thử thách bắt đầu bằng việc hoàng tử ra lệnh cho các phi tần thực hiện một tình huống giả định trong cung: xử lý một sự hiểu lầm lớn liên quan đến lễ nghi. Phi tần đỏ nhạt ngay lập tức đưa ra tình huống bẫy, cố ý tạo ra mâu thuẫn, nhằm làm Nguyệt rối trí. Cô hít một hơi thật sâu, nhờ những kiến thức và kinh nghiệm trong hai ngày vừa qua, bước vào tình huống một cách điềm tĩnh. Cô ra lệnh cho các cung nữ thực hiện từng bước một, giải quyết khéo léo và giữ thể diện cho tất cả.
Một vài phi tần và cung nữ xung quanh thì thầm khen ngợi, trong khi phi tần đỏ nhạt nhíu mày, không hài lòng. Nguyệt nhận ra, thử thách không chỉ là về kiến thức, mà còn là cách ứng xử khéo léo trước những con người tinh ranh và đầy toan tính.
Ngay khi Nguyệt tưởng mọi chuyện đã ổn, phi tần đỏ nhạt bất ngờ tạo ra sự cố giả: một bình quý rơi xuống đất, vỡ nát, khiến nhiều người kinh ngạc. Phi tần đỏ nhạt nhanh chóng la lớn, hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Nguyệt: “Ngươi đã làm hỏng! Sao có thể vụng về đến thế?” Tim Nguyệt đập mạnh, mặt cô đỏ bừng, lòng hoảng hốt. Cô cúi xuống, cố giải thích: “Tiểu nữ không cố ý…”
Bất ngờ, hoàng tử bước đến, đứng chắn trước mặt Nguyệt, ánh mắt sắc lạnh như băng nhìn thẳng phi tần đỏ nhạt. Giọng anh vang lên: “Ngươi muốn gì? Sao cứ bày trò khiêu khích?” Phi tần đỏ nhạt sững sờ, lùi lại một bước, vẻ mặt tức giận nhưng không dám nói thêm. Nguyệt nhìn hoàng tử, tim đập mạnh. Đây là lần đầu tiên anh đứng ra bảo vệ cô một cách công khai giữa cả sân, ánh mắt không còn chỉ là quan sát lạnh lùng nữa, mà là sự quyết đoán, như muốn bảo vệ cô khỏi mọi hiểm nguy.
Sau khi sự cố lắng xuống, hoàng tử quay sang Nguyệt, giọng lạnh nhưng trấn an: “Biết nhận lỗi là tốt. Nhưng phải tỉnh táo, quan sát xung quanh. Hãy nhớ, trong cung, sự thông minh còn quan trọng hơn sự nhanh nhẹn.” Nguyệt gật đầu, lòng cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn biết rằng đây chỉ là khởi đầu.
Buổi thử thách tiếp tục với việc hoàng tử đưa ra tình huống thứ hai: mỗi phi tần phải chọn cách xử lý khi một món đồ quý giá bị mất tích trong cung. Phi tần đỏ nhạt ngay lập tức đưa ra lời cáo buộc, ngụy tạo chứng cứ để đẩy Nguyệt vào thế khó. Nguyệt hít sâu, quan sát xung quanh, phân tích mọi chi tiết, rồi từ tốn giải thích tình huống, đưa ra giải pháp hợp lý. Ánh mắt hoàng tử dõi theo, rồi gật nhẹ, giọng trầm: “Cách ngươi phân tích, giải quyết vấn đề… chính xác và hợp lý.”
Một vài phi tần xì xào: “Người mới nhưng thật tinh tế…” Nguyệt nhận ra rằng trong cung, sự tinh tường, khả năng đọc tình huống, và giữ bình tĩnh trước áp lực mới là thứ quan trọng nhất. Cô mỉm cười nhẹ, cảm thấy tự tin hơn.
Nhưng phi tần đỏ nhạt không từ bỏ. Cô ta tiếp tục bày ra những tình huống nhỏ nhặt, thử thách sự kiên nhẫn và khéo léo của Nguyệt. Mỗi lần như vậy, hoàng tử đều dõi theo, đôi mắt vừa quan sát vừa như muốn dạy dỗ. Một vài lần, anh nhíu mày, dường như khó chịu với hành động của phi tần đỏ nhạt, nhưng không can thiệp trực tiếp.
Sau nhiều giờ căng thẳng, thử thách cuối cùng được đưa ra: các phi tần phải trình diễn cách ứng xử trong một bữa tiệc cung đình, nơi mọi hành động đều bị mọi người quan sát. Nguyệt cảm thấy tim đập mạnh, tay chân hơi run, nhưng cô nhắc nhở bản thân: đây là cơ hội để chứng minh bản thân.
Bữa tiệc giả định bắt đầu, ánh nến lung linh chiếu sáng toàn sân. Nguyệt điềm tĩnh hướng dẫn từng chi tiết, vừa tôn trọng trật tự, vừa giữ thái độ khiêm nhường nhưng không nhu nhược. Phi tần đỏ nhạt cố tình đưa ra những cử chỉ khiêu khích, nhưng Nguyệt bình tĩnh đối mặt, không phản ứng thái quá.
Hoàng tử đứng quan sát, ánh mắt dường như mềm hơn bình thường. Lần đầu tiên, Nguyệt cảm nhận rõ ràng sự chú ý đặc biệt từ anh, không chỉ là quan sát, mà còn là đánh giá sự thông minh và can đảm của cô. Cô biết, khoảnh khắc này có thể thay đổi hoàn toàn vị trí của mình trong cung.
Khi thử thách kết thúc, hoàng tử cất giọng: “Ngươi đã vượt qua tất cả tình huống hôm nay một cách xuất sắc. Điều quan trọng nhất là sự bình tĩnh, tinh tường và kiên cường. Ai có thể làm được điều đó không nhiều.” Phi tần đỏ nhạt giật mình, không nói được lời nào, còn Nguyệt cúi đầu nhẹ, tim tràn ngập cảm giác chiến thắng nhỏ bé nhưng quý giá.
Nhưng ngay khi cô vừa thở phào, một người hầu bước tới, trao cho cô một mảnh giấy khác, nét chữ nhỏ nhưng dứt khoát: “Ngươi đã khiến mọi người chú ý… nhưng đừng nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Thử thách ngày mai sẽ còn khắc nghiệt hơn. Chuẩn bị tinh thần.” Nguyệt nhìn mảnh giấy, tim nhảy loạn. Ai gửi nó? Phi tần đỏ nhạt, hay một thế lực khác trong cung?
Ánh hoàng hôn trải dài trên mái ngói cong vút, nhuộm đỏ cả cung điện. Nguyệt đứng lặng nhìn, cảm thấy mình vừa bước qua một bước ngoặt quan trọng. Trong lòng cô, quyết tâm bùng lên: mình sẽ không bỏ cuộc, sẽ chứng minh bản thân, và sẽ giữ được sự chú ý của hoàng tử lạnh lùng.
Nhưng sâu thẳm trong cung, nơi bóng tối len lỏi qua các hành lang, những con mắt lạ vẫn dõi theo từng bước đi của cô. Nguyệt biết, thử thách phía trước chưa bao giờ dễ dàng. Và khi bóng đêm buông xuống, cô thầm nhủ: “Ngày mai, mình sẽ phải mạnh mẽ hơn… và có lẽ, mọi thứ mới chỉ bắt đầu.”