Buổi sáng hôm đó, không khí trong cung nặng nề hơn hẳn. Sương mù vẫn bao phủ hành lang, nhưng ánh mắt Nguyệt như sáng hơn, kiên định hơn. Cô biết hôm nay không chỉ là thử thách bình thường, mà là ngày quyết định, nơi mà bất kỳ sơ hở nào cũng có thể khiến cô rơi vào nguy hiểm.
Cung nữ dẫn Nguyệt đi qua hành lang, ánh mắt lảng tránh những cánh cửa, như thể cũng cảm nhận được sự căng thẳng bao trùm. Phi tần đỏ nhạt đã xuất hiện từ sớm, đứng giữa sân, ánh mắt sắc như dao, nụ cười mỉa mai vẫn thường trực. Cô ta thì thầm với vài phi tần khác: “Hôm nay sẽ là ngày ngươi phải hối hận vì đã tự tin quá sớm.” Nguyệt hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh.
Khi Nguyệt bước vào sân, hoàng tử đã đứng sẵn giữa trung tâm, ánh mắt lạnh nhưng uy quyền quét qua tất cả phi tần. Giọng anh vang lên: “Hôm nay, thử thách sẽ không còn đơn giản nữa. Ai không vượt qua sẽ phải chịu trách nhiệm trước triều đình. Hãy chứng minh năng lực và bản lĩnh của mình.” Nguyệt cúi đầu, tim đập nhanh: “Dạ, tiểu nữ sẽ cố gắng.”
Thử thách bắt đầu bằng một tình huống giả định phức tạp: xử lý một sự hiểu lầm nghiêm trọng giữa các phi tần và cung nữ, liên quan đến việc hoàng tử trao ban một món quà quý giá. Phi tần đỏ nhạt ngay lập tức tạo ra một âm mưu: cô ta giả vờ làm mất món quà, vu oan cho Nguyệt, khiến tất cả xung quanh nghi ngờ.
Nguyệt cảm thấy tim đập thình thịch, nhưng cố giữ bình tĩnh. Cô hít sâu, quan sát từng chi tiết, phân tích mọi cử chỉ của những người xung quanh. Cô biết, nếu mất bình tĩnh, không chỉ thất bại trong thử thách, mà còn bị phi tần đỏ nhạt lợi dụng để hãm hại.
Khi mọi người bắt đầu xì xào, hoàng tử tiến đến gần Nguyệt, giọng trầm nhưng đầy uy quyền: “Bình tĩnh. Hãy quan sát, lý trí sẽ dẫn đường cho ngươi.” Nguyệt cảm thấy một luồng sức mạnh dâng lên từ ánh mắt anh, như thể anh đang truyền cho cô sự can đảm.
Cô bắt đầu trình bày cách giải quyết tình huống, từng bước khéo léo, vừa bảo vệ danh dự cho bản thân, vừa giữ thể diện cho những người khác. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Phi tần đỏ nhạt liên tục cố tình cắt lời, tạo áp lực, nhưng Nguyệt vẫn bình tĩnh đối mặt, không để bị khiêu khích.
Mọi người trong sân nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc. Một số phi tần thì thầm: “Người mới nhưng thật tinh tường…” Trong khi đó, phi tần đỏ nhạt lộ vẻ tức giận, không ngờ kẻ mới lại xử lý tình huống một cách hoàn hảo như vậy.
Khi thử thách đạt đến cao trào, phi tần đỏ nhạt quyết định chơi bài cuối cùng. Cô ta lén lút chuẩn bị một sự cố: một bình trà quý bị tráo, khiến ai cầm vào cũng sẽ bị nghi ngờ. Nguyệt, khi nhận ra hành động này, lập tức cảnh giác. Cô nhắc nhở bản thân giữ bình tĩnh, quan sát kỹ, và chọn thời điểm phù hợp để xử lý.
Ngay khi phi tần đỏ nhạt cố tình đưa bình trà đến gần Nguyệt, cô lấy lý do kiểm tra món quà và khéo léo đổi chỗ, khiến phi tần đỏ nhạt không thể tạo ra sự cố như ý muốn. Mọi người xung quanh trầm trồ, hoàng tử nhíu mày, ánh mắt vừa quan sát vừa hài lòng: “Ngươi không chỉ khéo léo, mà còn thông minh và can đảm. Đây là phẩm chất mà không phải ai cũng có.”
Nguyệt cảm thấy tim mình nhảy lên, nhưng không dám nở nụ cười. Cô biết, phi tần đỏ nhạt sẽ không bỏ cuộc dễ dàng. Thật vậy, ngay sau đó, cô ta tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh, thầm thì với một cung nữ: “Ngày mai, mọi thứ sẽ khác. Kẻ lạ mặt này sẽ phải trả giá.”
Hoàng tử tiến đến, lần đầu tiên đưa tay chạm nhẹ vào vai Nguyệt, giọng trầm nhưng có chút mềm mại: “Đừng sợ. Ta sẽ không để bất kỳ ai làm hại ngươi. Hãy nhớ, sự bình tĩnh và can đảm sẽ dẫn đường cho ngươi.” Nguyệt đỏ mặt, tim đập mạnh, cảm nhận rõ ràng sự quan tâm đặc biệt từ anh. Khoảnh khắc này, cô nhận ra rằng anh không chỉ là hoàng tử lạnh lùng, mà còn là người có thể bảo vệ cô trong mọi tình huống nguy hiểm.
Nhưng chưa kịp thở phào, một cung nữ chạy đến, hốt hoảng thông báo: “Tiểu thư! Một âm mưu đang diễn ra trong cung! Phi tần đỏ nhạt đang âm mưu hãm hại tiểu thư bằng cách tạo ra một sự cố nghiêm trọng tại bữa tiệc tối nay!” Nguyệt nghe mà lạnh sống lưng. Cô biết rằng, ngày hôm nay chưa kết thúc, và thử thách thực sự còn lớn hơn nhiều.
Hoàng tử nghe xong, nhíu mày, đôi mắt sắc bén hơn bao giờ hết: “Ngươi đừng lo. Ta sẽ đứng sau bảo vệ ngươi. Nhưng ngươi cũng phải cảnh giác. Âm mưu trong cung không đơn giản.” Nguyệt gật đầu, tim đập mạnh, cảm giác vừa lo lắng vừa phấn khích. Cô biết, sắp tới sẽ là cuộc đối đầu trực tiếp với phi tần đỏ nhạt, nơi mà mọi kỹ năng, sự tinh tường và can đảm sẽ được thử thách tối đa.
Khi tối đến, ánh nến lập lòe khắp cung điện, Nguyệt chuẩn bị bước vào bữa tiệc. Mọi cử chỉ, ánh mắt xung quanh đều có thể là một mưu kế. Phi tần đỏ nhạt đứng ở góc, ánh mắt sắc như dao, chuẩn bị tung chiêu cuối cùng. Nguyệt thở sâu, nhắm mắt một chút, tự nhủ: “Mình sẽ không sợ. Mình sẽ mạnh mẽ. Và mình sẽ chứng minh rằng mình xứng đáng với sự chú ý của hoàng tử.”
Bóng tối tràn ngập cung điện, âm mưu lẩn khuất khắp nơi, nhưng ánh sáng từ quyết tâm trong mắt Nguyệt vẫn rực rỡ. Cô biết rằng, cuộc chiến thực sự trong cung mới chỉ bắt đầu, và mình phải chuẩn bị mọi thứ để đối mặt với những thử thách nguy hiểm phía trước.
Khi ánh trăng chiếu qua ô cửa, Nguyệt nhìn ra xa, thấy bóng hoàng tử đứng im lặng nơi sân chính, ánh mắt dõi theo cung điện. Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận rõ ràng rằng, giữa những âm mưu và thử thách, sẽ có một sự kết nối đặc biệt giữa hai con người. Và khi tiếng chuông đêm vang lên, báo hiệu bữa tiệc sắp bắt đầu, Nguyệt biết rằng nguy hiểm chưa kết thúc, và sắp tới sẽ là một đêm đầy bất ngờ, nơi âm mưu và tình cảm sẽ chồng chất, tạo nên một cao trào khó quên…