Ánh nến lung linh phủ khắp sảnh đường, phản chiếu trên những mái ngói cong vút của cung điện. Nguyệt bước vào bữa tiệc, tim đập mạnh, mọi giác quan đều căng như dây đàn. Mỗi bước chân, mỗi cái cúi đầu đều phải hoàn hảo, bởi bất kỳ sơ suất nào cũng có thể trở thành cơ hội để phi tần đỏ nhạt thực hiện âm mưu.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng ngợp: các phi tần đều mặc trang phục lộng lẫy, ánh mắt dò xét nhau, nụ cười khéo léo nhưng đầy toan tính. Phi tần đỏ nhạt đứng gần trung tâm, nụ cười lạnh lùng vẫn hiện trên môi, ánh mắt dõi theo cô từng bước. Nguyệt hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh và quan sát thật kỹ.
Hoàng tử đứng ở đầu sảnh, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người, nhưng vẫn dừng lại lâu hơn ở Nguyệt. Giọng anh vang lên: “Bữa tiệc hôm nay là thử thách lớn. Ai không đủ tinh tường và bình tĩnh sẽ gặp rắc rối. Hãy chứng minh giá trị của mình.” Nguyệt cúi đầu, tim đập mạnh: “Dạ, tiểu nữ sẽ cố gắng.”
Ngay khi tiệc bắt đầu, phi tần đỏ nhạt tung chiêu đầu tiên. Cô ta giả vờ làm rơi một chiếc bình quý gần Nguyệt, khiến chén trà trên tay cô rung lên, như sắp đổ. Nguyệt thoáng giật mình, nhưng lập tức nhấn chén xuống, giữ thăng bằng hoàn hảo. Những người xung quanh xì xào, ánh mắt kinh ngạc, phi tần đỏ nhạt hậm hực, không ngờ cô lại xử lý tình huống nhanh như vậy.
Hoàng tử tiến đến gần Nguyệt, giọng trầm: “Bình tĩnh. Ta sẽ đứng sau bảo vệ ngươi.” Nguyệt đỏ mặt, cảm nhận rõ ràng sự quan tâm đặc biệt. Cô biết, lúc này không chỉ là thử thách kỹ năng, mà còn là cuộc chiến trực diện với phi tần đỏ nhạt.
Chiêu thứ hai của phi tần đỏ nhạt tinh vi hơn. Cô ta nhờ một cung nữ khác giả vờ mang món quà quý cho hoàng tử, nhưng bên trong có một vật nhỏ nguy hiểm, có thể gây hiểu lầm hoặc tai nạn cho Nguyệt. Nguyệt nhận ra tình huống bất thường, nháy mắt với một cung nữ tin cậy và nhanh chóng đổi chỗ món quà.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt hoàng tử sáng lên, nhìn Nguyệt với vẻ vừa ngạc nhiên vừa thán phục. “Ngươi thông minh và tinh tường. Đây là phẩm chất quan trọng nhất.” Nguyệt cảm thấy tim mình nhảy lên, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, biết rằng phi tần đỏ nhạt chưa chịu dừng lại.
Trong khi bữa tiệc tiếp tục, phi tần đỏ nhạt tung chiêu cuối cùng, nguy hiểm nhất. Cô ta âm thầm điều khiển một sự cố: ánh nến xung quanh bữa tiệc bỗng chốc nghiêng, một ngọn lửa nhỏ bén vào tấm khăn gần Nguyệt. Tiếng la hét vang lên, mọi người hỗn loạn. Nguyệt giật mình, tim đập nhanh. Nếu không phản ứng kịp, tai nạn sẽ xảy ra ngay trước mặt mọi người.
Ngay lập tức, hoàng tử lao tới, tay nắm chặt tay Nguyệt, kéo cô ra khỏi khu vực nguy hiểm. Ánh mắt anh sắc như dao, giọng lạnh lùng: “Ngươi ổn chứ?” Nguyệt thở hổn hển, gật đầu, cảm giác vừa sợ vừa an toàn. Khoảnh khắc này, cô nhận ra rằng hoàng tử không chỉ bảo vệ cô mà còn đặt sự sống của cô quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Ngọn lửa được dập tắt, mọi người im lặng, ánh mắt dồn về phi tần đỏ nhạt. Cô ta tái mặt, không ngờ âm mưu của mình bị Nguyệt và hoàng tử phát hiện kịp thời. Hoàng tử bước tới, ánh mắt sắc lạnh, giọng trầm: “Ngươi nghĩ rằng có thể dùng mưu kế nguy hiểm để hãm hại kẻ khác sao? Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Phi tần đỏ nhạt lùi lại, vẻ mặt giận dữ nhưng không dám phản kháng trực tiếp.
Sau sự cố, bữa tiệc tiếp tục nhưng bầu không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Nguyệt đứng im lặng, cảm nhận sự bình tĩnh trở lại nhờ sự bảo vệ của hoàng tử. Cô biết, hôm nay mình đã vượt qua thử thách nguy hiểm nhất, nhưng cũng nhận ra âm mưu trong cung chưa bao giờ kết thúc.
Khi bữa tiệc kết thúc, hoàng tử tiến đến bên Nguyệt, lần đầu tiên nhẹ nhàng chạm tay vào vai cô: “Ngươi đã chứng minh bản lĩnh và trí tuệ. Ta sẽ không để ai làm hại ngươi. Nhớ rằng, trong mọi thử thách, sự bình tĩnh và can đảm sẽ dẫn đường cho ngươi.” Nguyệt đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Khoảnh khắc này, cô cảm nhận rõ ràng tình cảm đặc biệt mà hoàng tử dành cho mình.
Nhưng khi cô vừa thở phào, một cung nữ chạy đến, hốt hoảng: “Tiểu thư! Phi tần đỏ nhạt vẫn chưa từ bỏ. Cô ta đang âm mưu thêm một kế hoạch nguy hiểm khác trong đêm nay!” Nguyệt nghe mà lạnh sống lưng. Cô biết, hôm nay chỉ là phần mở đầu, và thử thách thực sự còn lớn hơn nhiều.
Hoàng tử nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Ngươi đừng sợ. Ta sẽ ở bên và bảo vệ ngươi. Nhưng ngươi cũng phải cảnh giác. Âm mưu trong cung không đơn giản, và phi tần đỏ nhạt sẽ không dừng lại dễ dàng.” Nguyệt gật đầu, cảm giác vừa lo lắng vừa phấn khích. Cô biết rằng cuộc đối đầu trực tiếp với phi tần đỏ nhạt sẽ quyết định vị trí và số phận của mình trong cung.
Đêm hôm đó, khi ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ, Nguyệt ngồi một mình, tay run run nhưng lòng tràn đầy quyết tâm. Mảnh giấy báo động từ người hầu vẫn còn trong tay cô, nhắc nhở rằng âm mưu trong cung chưa bao giờ kết thúc. Cô thầm nhủ: “Mình sẽ không sợ hãi. Mình sẽ tiếp tục mạnh mẽ, và sẽ chứng minh rằng mình xứng đáng được chú ý, không chỉ bởi hoàng tử mà còn bởi tất cả những ai muốn thử thách mình.”
Bóng tối phủ kín cung điện, âm mưu rình rập khắp nơi, nhưng ánh sáng từ quyết tâm trong mắt Nguyệt vẫn rực rỡ. Cô biết rằng cuộc chiến thực sự trong cung mới chỉ bắt đầu, và mọi thứ phía trước sẽ còn nguy hiểm, phức tạp hơn, nơi mà âm mưu và tình cảm chồng chất, tạo nên những biến cố khó lường.
Trong khoảnh khắc im lặng ấy, Nguyệt nhìn ra sân chính, thấy bóng hoàng tử đứng lặng lẽ, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ trong cung. Cô nhận ra rằng, giữa những âm mưu và thử thách, sẽ có một sự kết nối đặc biệt giữa hai con người, và điều đó chính là nguồn sức mạnh để cô tiếp tục chiến đấu.
Nhưng bất ngờ, từ bóng tối, một hình bóng bí ẩn di chuyển nhanh về phía Nguyệt, và một giọng thì thầm vang lên: “Đêm nay, số phận ngươi sẽ được định đoạt…”
Nguyệt giật mình, tim đập mạnh. Trước mắt cô, bóng tối bao phủ toàn bộ sảnh đường, và một âm mưu mới đang chờ được hé lộ. Mọi thứ chưa kết thúc, và cao trào thực sự của cuộc chiến trong cung sẽ bùng nổ vào đêm nay…