nữ tử nghịch thiên – trở thành phi tần của hoàng tử bí ẩn

Chương 8: Đêm sinh tử


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, cung điện chìm trong bóng tối dày đặc. Ánh trăng khẽ lọt qua ô cửa sổ, chiếu lên những hành lang dài, tạo nên một khung cảnh vừa tĩnh lặng vừa u ám. Nguyệt ngồi trong phòng, lòng căng như dây đàn. Cô biết rằng, phi tần đỏ nhạt sẽ không bỏ cuộc, và âm mưu nguy hiểm nhất có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Nguyệt kiểm tra từng chi tiết trong phòng: cửa sổ, nến, mọi vật dụng xung quanh. Cô cảm thấy hơi lạnh sống lưng khi nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra. Sự bình tĩnh hôm trước không còn, thay vào đó là sự căng thẳng tột độ. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân: “Phải cẩn thận. Đây là đêm sinh tử.”

Trong lúc ấy, một cung nữ chạy vào, hốt hoảng: “Tiểu thư! Phi tần đỏ nhạt đang chuẩn bị một âm mưu cực kỳ nguy hiểm ngay tại sân chính. Họ đã sắp xếp mọi thứ, chỉ chờ ngươi xuất hiện.” Nguyệt hít mạnh, tim đập dồn dập. Cô biết rằng, đây không còn là thử thách bình thường nữa, mà là một trận chiến trực tiếp, nơi sinh mệnh có thể bị đe dọa.

Nguyệt mặc trang phục nhẹ nhàng nhưng kín đáo, bước ra khỏi phòng. Hành lang tối om, từng bước chân vang vọng như nhịp trống báo hiệu hiểm nguy. Mỗi bóng người, mỗi ánh mắt dõi theo đều có thể là mưu kế của phi tần đỏ nhạt. Cô biết, lần này không chỉ là thử thách trí tuệ mà còn là cuộc sống và cái chết.

Khi Nguyệt đến sân chính, cảnh tượng khiến cô sững sờ: phi tần đỏ nhạt đứng giữa sân, xung quanh là những cung nữ và các vật dụng được sắp xếp cẩn thận để tạo nên một bẫy hoàn hảo. Cô ta nhìn Nguyệt với ánh mắt sắc lạnh, nụ cười mỉa mai hiện rõ trên môi: “Ngươi nghĩ rằng hôm qua may mắn? Đêm nay, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực sự nguy hiểm.”

Nguyệt không lùi bước, ánh mắt kiên định. Cô biết rằng, nếu sợ hãi, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ. Cô hít một hơi thật sâu, từng bước tiến vào giữa sân, mắt không rời phi tần đỏ nhạt.

Ngay khi cô bước tới, phi tần đỏ nhạt tung chiêu: một tấm vải bén lửa từ một ngọn nến phía trên rơi xuống, tạo thành đám cháy nhỏ ngay nơi Nguyệt đứng. Nguyệt giật mình, tim đập nhanh, nhưng phản xạ nhanh chóng giúp cô né tránh, nhảy sang bên, tránh khỏi nguy hiểm. Lửa cháy bén, khói bốc lên, khiến sân trở nên hỗn loạn.

Bất ngờ, hoàng tử lao tới, bước nhanh như cơn gió, tay chạm vào vai Nguyệt kéo cô ra khỏi khu vực nguy hiểm. Ánh mắt anh sắc lạnh, giọng trầm: “Ngươi ổn chứ? Không được phép sơ hở lần nữa!” Nguyệt thở hổn hển, nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn đầy lo lắng của anh. Khoảnh khắc này, cô cảm nhận rõ ràng rằng, anh không chỉ bảo vệ mà còn quan tâm đến cô thật sự.

Phi tần đỏ nhạt hậm hực, không ngờ kế hoạch đã bị phát hiện kịp thời. Cô ta bước tới gần, tay giơ lên, định tung thêm một chiêu nguy hiểm nữa. Nguyệt cảm nhận mối nguy, lập tức tránh né, nhưng đột nhiên, một cung nữ khác bị lửa bén vào áo, la hét hỗn loạn.

Hoàng tử lập tức lao vào, dùng tay kéo Nguyệt ra phía sau, đồng thời nhanh chóng dập tắt ngọn lửa. Ánh mắt anh sắc như dao, giọng lạnh lùng nhưng tràn đầy uy quyền: “Ngươi không được phép làm nguy hiểm đến tính mạng của người khác. Ngươi đã đi quá xa.” Phi tần đỏ nhạt sững sờ, không nói được lời nào.

Sau khi đám cháy được dập tắt, hoàng tử nắm chặt tay Nguyệt, giọng trầm nhưng đầy cảm xúc: “Ngươi đã dũng cảm và thông minh. Ta sẽ không để ai làm hại ngươi.” Nguyệt đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Cô biết, khoảnh khắc này không chỉ là sự bảo vệ, mà còn là bộc lộ tình cảm mạnh mẽ của hoàng tử.

Nhưng phi tần đỏ nhạt chưa từ bỏ. Cô ta âm thầm rút một mảnh giấy từ tay cung nữ, giọng thì thầm: “Đêm nay, sẽ không ai cứu được ngươi…” Nguyệt cảm nhận được mối nguy hiểm mới, lòng căng thẳng tột độ. Cô biết, đây là trận đấu sinh tử thực sự, nơi mà mọi chiêu thức, mọi kế hoạch đều có thể gây nguy hiểm trực tiếp.

Hoàng tử nhìn thấy hành động của phi tần đỏ nhạt, ánh mắt như lửa cháy, giọng trầm: “Ngươi muốn hãm hại cô ấy lần nữa sao? Ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.” Phi tần đỏ nhạt giật mình, không còn dám tiến tới trực tiếp.

Nguyệt đứng yên, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở đều đặn trở lại. Cô biết rằng, nhờ sự can đảm và sự bảo vệ của hoàng tử, mình đã vượt qua thử thách sinh tử. Nhưng ánh mắt cô không rời phi tần đỏ nhạt, lòng cảnh giác cao độ.

Khi bóng đêm bao phủ hoàn toàn cung điện, hoàng tử nắm tay Nguyệt, dẫn cô ra khỏi sân, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ xung quanh. Nguyệt cảm nhận sự bình tĩnh trở lại, tim vẫn còn đập mạnh nhưng cảm giác an toàn len lỏi trong lòng.

Tuy nhiên, khi cô vừa quay đầu nhìn lại, bóng phi tần đỏ nhạt lẩn vào bóng tối, nụ cười mỉa mai vẫn hiện trên môi: “Chỉ là khởi đầu thôi… ngươi sẽ phải trả giá cho sự tự tin của mình.”

Nguyệt biết rằng, âm mưu chưa kết thúc, những thử thách tiếp theo sẽ còn nguy hiểm và phức tạp hơn. Nhưng trong lòng cô, sự quyết tâm bùng lên mạnh mẽ. Cô thầm nhủ: “Mình sẽ không sợ. Mình sẽ mạnh mẽ. Và sẽ chiến đấu cho chính mình, cho hoàng tử, và cho sự công bằng trong cung.”

Ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ, phản chiếu trên khuôn mặt Nguyệt, ánh sáng ấy như một lời hứa với chính bản thân: bất kể âm mưu nào, nguy hiểm nào, cô sẽ vượt qua và không bao giờ lùi bước.

Nhưng từ bóng tối xa xăm, một bóng người lạ quan sát toàn bộ, giọng thì thầm lạnh lùng vang lên: “Đêm nay chỉ là mở đầu… ngày mai, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi…”

Nguyệt giật mình, tim đập mạnh. Trước mắt cô là một màn đêm dày đặc âm mưu, nơi mà sinh tử, tình cảm và quyền lực sẽ giao thoa, tạo nên những biến cố chưa từng có trong cung điện…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×