Căn hộ penthouse của Thiên Bảo là một không gian riêng tư, tuyệt đối an toàn, nơi mà ngay cả cha hắn cũng không thể tự tiện bước vào. Hắn dìu A Tùng vào phòng tắm, tự tay lấy hộp cứu thương.
"Cởi áo ra," hắn ra lệnh.
A Tùng có chút do dự. Vết thương ở vai, nếu cởi áo ra, lớp vải bó ngực có thể sẽ bị lộ.
"Nhanh lên! Mày muốn vết thương bị nhiễm trùng à?" Thiên Bảo gắt lên, sự lo lắng trong giọng nói của hắn còn nhiều hơn là sự ra lệnh.
Kiều My biết mình không thể từ chối. Cô quay lưng lại, cởi chiếc áo sơ mi dính đầy máu ra một cách chậm rãi và khó khăn. Cô hy vọng rằng trong ánh sáng mờ của phòng tắm, hắn sẽ không nhận ra.
Thiên Bảo lấy bông gòn tẩm cồn, nhẹ nhàng lau sạch vết máu quanh miệng vết thương. Vết đạn chỉ sượt qua da thịt, nhưng cũng khá sâu và dài. Khi bàn tay hắn chạm vào làn da trên lưng cô, hắn lại một lần nữa cảm thấy sự mềm mại, mịn màng đến kỳ lạ. Hoàn toàn không có sự thô ráp hay cơ bắp săn chắc của một người luyện võ.
"Người mày... sao lại không có lấy một vết sẹo nào vậy?" hắn buột miệng hỏi. Một tay đấm đường phố mà lại có một tấm lưng hoàn hảo đến vậy, thật vô lý.
"Do tôi may mắn," A Tùng đáp, giọng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng tim đã đập nhanh hơn.
Thiên Bảo không hỏi nữa. Hắn cẩn thận sát trùng và băng bó vết thương cho cậu ta. Sự gần gũi về thể xác trong không gian chật hẹp khiến không khí trở nên có chút ngượng ngùng. Hắn có thể ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng từ người A Tùng, không phải mùi mồ hôi hay thuốc lá như những gã đàn ông khác.
Sau khi băng bó xong, hắn đưa cho cậu ta một chiếc áo thun rộng của mình. "Mặc vào đi. Nghỉ ngơi ở đây tối nay. An toàn hơn ở dưới nhà."
Những ngày sau đó, thái độ của Thiên Bảo đối với A Tùng đã thay đổi 180 độ. Hắn không còn trêu chọc hay gây khó dễ nữa. Ngược lại, hắn quan tâm đến A Tùng một cách đặc biệt. Hắn bắt đầu bếp nấu những món ăn bổ dưỡng, ép "cậu ta" phải ăn. Hắn không cho "cậu ta" phải làm những việc nặng nhọc. Sự quan tâm của hắn, đôi khi, còn có phần dịu dàng.
Sự thay đổi này khiến Kiều My cảm thấy vô cùng khó xử. Nhưng đối với Thiên Bảo, đó là một cuộc khủng hoảng nội tâm thật sự.
Hắn bắt đầu bị ám ảnh bởi người vệ sĩ của mình. Hắn thấy mình luôn dõi theo bóng hình của A Tùng. Hắn để ý đến đôi môi mỏng, đến hàng mi dài, đến chiếc cổ thon gọn không hề có yết hầu. Hắn thấy mình bị thu hút bởi sự im lặng, sự mạnh mẽ và cả sự bí ẩn của "cậu ta".
Hắn bắt đầu hoảng sợ. "Chẳng lẽ mình thật sự thích đàn ông?"
Để "kiểm tra" lại giới tính của mình, hắn gọi một cô người mẫu nóng bỏng nhất đến căn hộ. Hắn cố gắng thân mật với cô ta, nhưng trong đầu lại chỉ toàn hình ảnh của A Tùng. Hắn thấy cô người mẫu thật phiền phức, thật giả tạo. Hắn cáu gắt và đuổi cô ta về.
Cơn khủng hoảng lên đến đỉnh điểm. Hắn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Hắn cảm thấy mình như đang bị "bẻ cong".
Một đêm, khi A Tùng đang ngồi gác ở ngoài phòng khách, do mệt mỏi vì vết thương chưa lành hẳn mà ngủ quên trên ghế sofa. Thiên Bảo bước ra từ phòng ngủ, định lấy một ly nước. Hắn thấy "cậu ta" đang ngủ, khuôn mặt trông thật bình yên và có phần yếu đuối dưới ánh trăng.
Hắn bất giác bước tới, ngồi xuống bên cạnh. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt của A Tùng. Sống mũi cao, đôi môi mỏng, và cả làn da trông thật mịn màng. Hắn cảm thấy một sự thôi thúc không thể kiềm chế được.
Hắn từ từ đưa tay lên, định chạm vào má của "cậu ta", định vén lọn tóc mai đang loà xoà trước trán.
Bàn tay hắn run run, chỉ còn cách khuôn mặt của A Tùng vài centimet. Trái tim hắn đập loạn nhịp. Sự bối rối, sự tò mò, và cả một thứ tình cảm không tên đang giày vò hắn.
"Mày..." hắn thì thầm với chính mình. "Rốt cuộc là cái quái gì vậy?"