Bàn tay của Thiên Bảo lơ lửng trong không trung, chỉ cách gò má của A Tùng vài centimet. Một sự đấu tranh dữ dội diễn ra trong nội tâm hắn. Lý trí gào thét rằng đây là một thằng con trai, là vệ sĩ của hắn, một hành động như vậy là hoàn toàn sai trái và ghê tởm. Nhưng trái tim hắn, một cách vô lý, lại đập loạn nhịp vì một sự khao khát không tên. Hắn bị mê hoặc bởi vẻ bình yên trên khuôn mặt của "cậu ta", một vẻ bình yên hoàn toàn trái ngược với con người lạnh lùng, gai góc hằng ngày.
Cuối cùng, hắn cũng không thể chiến thắng được sự thôi thúc đó. Hắn từ từ hạ tay xuống, những ngón tay thon dài run rẩy chạm nhẹ vào lọn tóc mai đang che đi vầng trán của A Tùng. Hắn nhẹ nhàng vén nó qua một bên. Làn da dưới ngón tay hắn thật mịn màng, không hề có sự thô ráp của một người đàn ông.
Ngay lúc đó, A Tùng khẽ cựa mình trong giấc ngủ. Tim Thiên Bảo như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn vội vàng rụt tay lại, nín thở. Nhưng A Tùng chỉ xoay người một chút rồi lại ngủ thiếp đi.
Thoát khỏi một phen hú vía, nhưng sự bối rối trong lòng Thiên Bảo lại càng tăng lên. Hắn ngồi đó, ngắm nhìn "cậu ta" ngủ say một lúc lâu nữa. Hắn tự hỏi, tại sao mình lại có những cảm xúc kỳ lạ này? Hắn đã từng qua lại với vô số mỹ nhân, những cô gái nóng bỏng, quyến rũ nhất Sài Gòn. Nhưng chưa một ai, chưa một ai có thể khiến hắn cảm thấy tò mò và bị thu hút đến mức này.
Sự bí ẩn của A Tùng như một thỏi nam châm, hút chặt lấy tâm trí hắn. Một tay đấm đường phố với kỹ năng giết người đáng sợ, nhưng lại có một làn da mịn màng và một mùi hương nhẹ nhàng. Một kẻ lầm lì, ít nói, nhưng lại liều mạng để bảo vệ hắn. Rốt cuộc, A Tùng là ai?
Sáng hôm sau, A Tùng tỉnh dậy trên ghế sofa, cảm thấy có chút kỳ lạ. Cậu ta thấy trên người mình có đắp một chiếc chăn mỏng. Rõ ràng tối qua cậu ta không hề đắp chăn. Chắc là do thiếu gia. Ý nghĩ đó khiến má cậu ta hơi nóng lên.
Thái độ của Thiên Bảo trong những ngày tiếp theo càng trở nên kỳ quặc. Hắn không còn cố tình gây khó dễ hay trêu chọc A Tùng một cách ồn ào nữa. Thay vào đó, hắn lại quan sát A Tùng một cách thầm lặng. Hắn để ý đến cách "cậu ta" ăn, cách "cậu ta" đi, và cả những thói quen nhỏ nhặt nhất.
Hắn cũng bắt đầu tạo ra những tình huống "vô tình" va chạm. Khi đi qua một hành lang hẹp, hắn sẽ "vô tình" đi sát lại, để vai của họ chạm vào nhau. Khi đưa cho A Tùng một ly nước, hắn sẽ "vô tình" để ngón tay của mình chạm vào tay "cậu ta". Mỗi lần như vậy, hắn lại cảm nhận được sự mềm mại của làn da đó, và cả cách "cậu ta" sẽ giật nhẹ người lại một cách rất nhạy cảm.
Kiều My cảm thấy như đang đi trên băng mỏng. Sự quan sát và những hành động kỳ lạ của Thiên Bảo khiến cô vô cùng bất an. Cô sợ rằng hắn đã bắt đầu nghi ngờ. Cô phải cẩn thận hơn nữa, phải diễn cho tròn vai một thằng con trai thô lỗ, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng trò chơi mèo vờn chuột này đã đạt đến đỉnh điểm vào một đêm nọ.
Hôm đó là sinh nhật của Thiên Bảo. Hắn không tổ chức tiệc tùng ồn ào, mà chỉ rủ vài người bạn thân đến penthouse uống rượu. Hắn cố tình chuốc cho A Tùng uống rất nhiều. A Tùng, không muốn bị nghi ngờ, đành phải nghiến răng uống. Nhưng tửu lượng của một cô gái sao có thể so được với đám công tử ăn chơi. Chẳng mấy chốc, cậu ta đã say mềm.
Sau khi tiễn bạn bè về, Thiên Bảo dìu A Tùng vào phòng ngủ dành cho khách. Hắn đặt "cậu ta" xuống giường, định cởi giày ra cho "cậu ta". A Tùng, trong cơn say, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi khẽ mấp máy. Trông "cậu ta" lúc này không có một chút dáng vẻ nào của một vệ sĩ lạnh lùng, mà lại vô cùng yếu đuối và đáng thương.
Thiên Bảo ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi hé mở của A Tùng. Một sự thôi thúc điên rồ lại trỗi dậy, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hắn không thể kiềm chế được nữa.
Hắn từ từ cúi xuống. Hắn tự nhủ rằng đây chỉ là một sự tò mò, chỉ một lần thôi, để xác định lại cảm xúc của chính mình.
Và rồi, hắn hôn lên môi "cậu ta".
Một nụ hôn rất nhẹ nhàng, chỉ là một cái chạm môi. Đôi môi của A Tùng mềm mại và ấm nóng hơn bất kỳ người phụ nữ nào mà hắn đã từng hôn. Trong khoảnh khắc đó, mọi hoang mang, mọi nghi ngờ về giới tính trong đầu Thiên Bảo đều biến mất. Chỉ còn lại một cảm giác duy nhất, rõ ràng đến đáng sợ: hắn muốn người này.
Ngay lúc đó, A Tùng, bị nụ hôn làm cho tỉnh giấc, đã mở mắt ra. Đôi mắt của cậu ta, trong cự ly gần như vậy, mở to kinh ngạc và hoảng hốt. Cậu ta nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Bảo đang ở ngay trước mặt mình.
Cả hai người đều sững sờ, bốn mắt nhìn nhau. Màn kịch đã đến lúc không thể tiếp tục được nữa.