nữ vệ sĩ của thiếu gia

Chương 8: Bình Minh Của Quỷ Dữ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu rọi vào căn phòng penthouse xa hoa nhưng bừa bộn như một bãi chiến trường. Vỏ chai rượu vỡ, quần áo bị xé nát vương vãi khắp sàn nhà. Mùi rượu nồng nặc và mùi hương hoang dại của cuộc hoan lạc đêm qua vẫn còn lẩn khuất trong không khí, tạo nên một cảm giác ngột ngạt và đầy tội lỗi.

Kiều My tỉnh giấc trước. Cả người cô đau nhức ê ẩm, mỗi một thớ cơ đều đang lên tiếng phản đối. Nhưng cơn đau thể xác đó không là gì so với sự trống rỗng và nỗi tủi nhục đang cuộn trào trong lòng cô. Cô nhìn người đàn ông đang nằm ngủ say bên cạnh, khuôn mặt hắn khi ngủ trông thật bình yên, hoàn toàn trái ngược với con quỷ dữ đêm qua. Nước mắt cô lại bắt đầu rơi, những giọt nước mắt câm lặng của sự bất lực. Kế hoạch báo thù của cô đã hoàn toàn sụp đổ. Cô không chỉ thất bại trong việc lấy mạng kẻ thù, mà còn tự biến mình thành món đồ chơi trong tay hắn.

Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, định rời khỏi chiếc giường ô uế này. Nhưng cô vừa cử động, người đàn ông bên cạnh đã mở mắt. Đôi mắt hắn không còn sự mơ màng của giấc ngủ, mà là một sự tỉnh táo và sắc bén đến đáng sợ. Hắn vươn tay, túm lấy cổ tay cô, sức mạnh như một gọng kìm.

"Em định đi đâu?" hắn hỏi, giọng khàn đặc.

"Buông ra," cô nói, giọng lạnh như băng.

Sự chống đối của cô dường như lại một lần nữa chọc giận hắn. Hắn kéo mạnh cô ngã xuống giường, rồi lật người cô lại, đè chặt cô dưới thân mình.

"Đi đâu?" hắn lặp lại, ghé sát vào mặt cô. "Em nghĩ sau những gì đã xảy ra, em còn có thể đi đâu được nữa sao, Lâm Kiều My?"

"Tôi thà chết còn hơn ở lại đây với một con cầm thú như anh!" cô nghiến răng, nhìn thẳng vào mắt hắn không một chút sợ hãi.

"Cầm thú?" hắn cười gằn. "Phải, là em đã biến tôi thành một con cầm thú đấy. Em bước vào thế giới của tôi với một lời nói dối, diễn một vở kịch hoàn hảo, khiến tôi phải hoài nghi chính bản thân mình. Em nghĩ em có thể chơi đùa với tôi rồi dễ dàng thoát ra như vậy sao?"

Hắn cúi xuống, hôn lên vết bầm tím trên vai cô mà hắn đã gây ra đêm qua. "Từ bây giờ, em sẽ không đi đâu cả. Em sẽ ở lại đây, trong chiếc lồng này, cho đến khi tôi cho phép. Em là tù nhân của tôi. Hiểu chưa?"

Sự độc đoán và chiếm hữu trong lời nói của hắn khiến Kiều My run lên. Đây không còn là tên thiếu gia ăn chơi nữa. Đây là một con quỷ dữ thật sự.

Những ngày sau đó là địa ngục. Thiên Bảo đã biến căn penthouse của mình thành một nhà tù sang trọng. Hắn thu hết điện thoại, máy tính của cô. Mọi cánh cửa đều được khóa bằng mật mã. Cô hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài.

Hắn không đánh đập cô. Hắn dày vò cô bằng những cách khác. Ban ngày, hắn bắt cô phải ở trong tầm mắt của hắn. Khi hắn làm việc, cô phải ngồi im lặng trên sofa. Khi hắn ăn cơm, cô phải ngồi đối diện. Hắn không nói chuyện với cô, chỉ đối xử với cô như một cái bóng không tồn tại.

Nhưng đêm đến, hắn lại biến thành một con người khác. Hắn biến cô thành công cụ để phát tiết dục vọng và sự dằn vặt của chính mình. Những cuộc ân ái không còn sự cuồng nhiệt của đêm đầu tiên, mà là một sự chiếm đoạt lạnh lùng, một sự trừng phạt dai dẳng. Hắn muốn bẻ gãy sự kiêu hãnh của cô, muốn thấy cô khóc lóc, van xin.

Nhưng Kiều My đã không làm vậy. Sau cú sốc ban đầu, cô đã trở nên chai lì. Cô không chống cự, cũng không đáp lại. Cô để mặc cho hắn làm gì thì làm, cơ thể cô ở đó, nhưng linh hồn cô lại ở một nơi khác. Đôi mắt cô trống rỗng, vô hồn.

Sự im lặng của cô, sự bất hợp tác trong tâm hồn của cô, lại càng làm cho Thiên Bảo thêm điên cuồng. Hắn nhận ra, hắn có thể chiếm được thể xác của cô, nhưng lại không thể nào chạm tới được linh hồn cô. Hắn đang dày vò cô, nhưng cũng đang tự dày vò chính mình. Hắn ghét bản thân vì những hành động cầm thú, nhưng lại không thể dừng lại. Hắn sợ rằng, chỉ cần hắn nới lỏng sợi dây xích, cô sẽ lập tức biến mất khỏi cuộc đời hắn.

Mối quan hệ của họ đã rơi vào một vòng luẩn quẩn của sự thống trị, sự phục tùng trong im lặng, và nỗi đau của cả hai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×