Những ngày tiếp theo, Trần Khánh An đã trở thành một con người hoàn toàn khác trong mắt nhân viên của tập đoàn An Thịnh. Cô tiểu thư vốn chỉ thỉnh thoảng ghé qua công ty như đi dạo, giờ đây lại ngày nào cũng có mặt, cần mẫn đi theo sau lưng Chủ tịch Toàn, tay cầm sổ, chăm chú ghi chép.
Cô đóng vai một cô học trò ngoan ngoãn một cách hoàn hảo. Cô không đưa ra ý kiến, chỉ lắng nghe và đặt những câu hỏi "ngây ngô". Nhưng thực chất, mỗi một câu hỏi của cô đều có mục đích, đều là để khơi gợi, để dẫn dắt cha cô đến những vấn đề mà cô muốn biết.
Lương Vỹ và Đan Tâm, ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt đi sự đề phòng. Đan Tâm, lúc này đang là thực tập sinh ở phòng marketing, còn tỏ ra vui vẻ. "An An, cuối cùng cậu cũng chịu lớn rồi. Có gì không hiểu cứ hỏi tớ nhé."
"Tất nhiên rồi," Khánh An mỉm cười ngọt ngào. "Sau này còn phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều."
Giúp đỡ tao đào mồ chôn chúng mày nhanh hơn một chút. Cô thầm nghĩ trong bụng.
Nhờ vào việc được tiếp cận với các tài liệu nội bộ, kết hợp với trí nhớ siêu phàm về những sự kiện trong năm năm tới, Khánh An nhanh chóng nắm được tình hình của An Thịnh như lòng bàn tay. Cô cũng bắt đầu xác định được những "khối u ác tính" mà Lương Vỹ và Đan Tâm đã gieo rắc trong công ty.
Và "khối u" đầu tiên sắp di căn, chính là dự án đầu tư vào "Mỏ Ngọc Lam" ở Lục Yên, Yên Bái.
Cô nhớ rất rõ về dự án này. Kiếp trước, chính Đan Tâm là người đã mang bản báo cáo về. Cô ta, với sự giúp đỡ của Lương Vỹ, đã vẽ ra một viễn cảnh vô cùng tốt đẹp: một mỏ đá quý mới được phát hiện, trữ lượng dồi dào, có thể cung cấp nguồn nguyên liệu thô độc quyền cho An Thịnh trong vòng hai mươi năm tới.
Cha cô, sau khi xem bản báo cáo địa chất được làm giả một cách tinh vi, đã hoàn toàn bị thuyết phục. Ông đã dốc một phần ba số vốn lưu động của công ty để mua lại quyền khai thác mỏ này.
Nhưng kết quả thì sao? Đó chỉ là một cái mỏ gần như đã cạn kiệt, chỉ còn lại những loại đá chất lượng thấp. An Thịnh không chỉ mất trắng số tiền đầu tư khổng lồ, mà còn bị mắc kẹt trong một mớ rắc rối pháp lý về đất đai. Cú vấp ngã này chính là phát súng đầu tiên, mở đầu cho sự sụp đổ của An Thịnh sau này.
Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nhưng cô cũng biết, chỉ ngăn chặn một dự án này là không đủ. Lương Vỹ và Đan Tâm, cùng với thế lực đứng sau chúng, sẽ còn bày ra vô số những cái bẫy khác. Cô, một cô gái hai mươi tuổi vừa mới "học việc", không thể nào một mình chống lại cả một mạng lưới đầy âm mưu.
Cô cần một đồng minh.
Một đồng minh đủ mạnh, đủ tàn nhẫn, và quan trọng nhất, phải là kẻ thù của kẻ thù của cô.
Và trong đầu cô, chỉ có một cái tên duy nhất: Hoàng Thế Bảo.
"Diêm Vương" của giới kinh doanh Sài Gòn. Ông trùm của Hoàng Long, một tập đoàn đa ngành khổng lồ với những lĩnh vực kinh doanh trải dài từ tài chính, công nghệ cho đến cả ngành công nghiệp giải trí và những "vùng xám" mà không ai dám đụng đến.
Kiếp trước, cô chỉ biết đến anh ta qua những lời đồn đại. Một kẻ máu lạnh, bí ẩn, và chưa bao giờ thất bại. Và cô cũng nhớ rất rõ, người đứng sau lưng Lương Vỹ, kẻ đã giúp hắn ta thâu tóm An Thịnh một cách nhanh chóng, chính là một trong những đối thủ không đội trời chung của Hoàng Thế Bảo.
Và quan trọng nhất, là hình ảnh của anh ta trong đêm cô chết. Ánh mắt kinh hoàng đó. Tại sao anh ta lại có biểu hiện như vậy? Phải chăng giữa anh ta và gia đình cô có một mối liên hệ nào đó mà cô không biết?
Dù lý do là gì, cô biết rằng Hoàng Thế Bảo chính là con át chủ bài mà cô cần có.
Nhưng làm thế nào để tiếp cận một người như anh ta? Một đại tiểu thư như cô, không thể nào có cửa để gặp được một "Diêm Vương" sống.
Cô bắt đầu công cuộc tìm hiểu của mình. Cô dùng máy tính, tìm kiếm mọi thông tin về anh ta. Tin tức về anh ta rất ít, đa phần chỉ là những bài báo về các thương vụ thành công của Hoàng Long. Đời tư của anh ta là một ẩn số tuyệt đối.
Cô phải dùng cách khác. Cô bắt đầu "vô tình" hỏi chuyện cha mình. "Ba ơi, ở Sài Gòn mình, ngoài nhà mình và nhà anh Vỹ ra, thì ai là người có quyền lực nhất trong giới kinh doanh ạ?"
Ông Toàn không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ là con gái tò mò. Ông kể cho cô nghe về các "ông lớn", và tất nhiên, không thể thiếu cái tên Hoàng Thế Bảo.
"Người này thì con nên tránh xa ra," ông dặn dò. "Anh ta rất đáng sợ. Làm ăn với anh ta, một là lên tiên, hai là xuống địa ngục, không có con đường thứ ba."
Chính là anh ta!
Qua lời kể của cha và những mẩu tin tức vụn vặt, cô đã nắm được một thông tin quan trọng. Hoàng Thế Bảo là một nhà đầu tư thiên tài, nhưng lại có một sở thích rất đặc biệt: anh ta thích những canh bạc mạo hiểm. Anh ta thích thú với những thứ không thể đoán trước, những thứ có thể mang lại lợi nhuận khổng lồ trong chớp mắt.
Một kế hoạch táo bạo bắt đầu hình thành trong đầu Khánh An.
Cô không thể tìm đến anh ta với tư cách một tiểu thư cầu xin sự giúp đỡ. Cô phải đến với tư cách một đối tác, một người có thể mang lại cho anh ta một "canh bạc" mà anh ta không thể nào từ chối.
Và mồi câu, chính là "Mỏ Ngọc Lam". Cô sẽ không chỉ ngăn cản Lương Vỹ, cô sẽ biến chính cái bẫy của hắn ta thành một món quà ra mắt, dâng lên cho vị "Diêm Vương" mà cô đã chọn.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh và đầy tính toán. Con mồi và thợ săn. Lương Vỹ, mày nghĩ mày là thợ săn sao? Mày đã nhầm rồi. Mày chỉ là một con mồi nhỏ, trong một cuộc đi săn lớn hơn rất nhiều mà thôi.