Để có thể gặp được Hoàng Thế Bảo, Khánh An biết rằng mình không thể đi theo con đường chính thống. Một email hay một cuộc điện thoại từ "tiểu thư An Thịnh" chắc chắn sẽ bị chặn lại ngay từ vòng thư ký. Cô cần phải bước vào thế giới của anh, chơi theo luật của anh.
Thế giới đó có một cái tên: "Elysium Club".
Đó không phải là một câu lạc bộ bình thường. Nó là một sòng bạc-lounge siêu cao cấp, tuyệt đối bí mật, nằm ẩn mình trong một tầng hầm của một khách sạn cổ ở trung tâm Sài Gòn. Nơi đây là sân chơi của những kẻ quyền lực và giàu có nhất thành phố, nơi những hợp đồng triệu đô được quyết định trên bàn poker, nơi những âm mưu được thảo luận bên những ly rượu mạnh.
Để có được một tấm vé vào cửa, không chỉ cần tiền, mà còn cần có địa vị và sự giới thiệu.
Khánh An đã dùng đến "khả năng tiên tri" của mình. Cô biết được rằng, ông Hoàng, một doanh nhân tầm trung trong lĩnh vực bất động sản, sắp tới sẽ bị lừa trong một thương vụ nhỏ. Ông ta là một thành viên của Elysium Club.
Cô đã "tình cờ" gặp ông ta tại một quán cà phê, "vô tình" nghe được cuộc nói chuyện của ông ta, rồi "vô tình" đưa ra một vài lời khuyên "ngây thơ" nhưng lại đánh trúng vào điểm mấu chốt, giúp ông ta tránh được một cú lừa.
Ông Hoàng vô cùng cảm kích và ấn tượng trước sự thông minh của cô gái trẻ. Khi biết cô có hứng thú muốn tìm hiểu về "thế giới của những người lớn", ông ta đã không ngần ngại mời cô đi cùng đến Elysium Club vào tối hôm sau, với tư cách là bạn đồng hành của ông.
Cánh cửa đã mở.
Tối hôm đó, Khánh An xuất hiện trước Elysium Club. Cô không mặc váy áo lộng lẫy. Cô chỉ chọn một chiếc váy đen đơn giản, ôm sát cơ thể, thiết kế tinh tế của thương hiệu Lemaire. Cô trang điểm rất nhẹ, gần như không có, nhưng lại tô một màu son đỏ thẫm đầy quyền lực. Cô toát ra một vẻ đẹp vừa trong sáng lại vừa bí ẩn, nguy hiểm.
Không gian bên trong Elysium Club đúng như những gì cô tưởng tượng. Sang trọng, xa hoa, nhưng lại ngột ngạt trong làn khói xì gà và mùi của tiền bạc, của những âm mưu. Mọi người ở đây đều đeo lên mình một chiếc mặt nạ, dù là theo đúng nghĩa đen hay nghĩa bóng.
Cô nhanh chóng tìm thấy mục tiêu của mình.
Hoàng Thế Bảo không chơi bài. Anh ngồi một mình ở một khu vực riêng biệt, trên một chiếc ghế bành da lớn, lặng lẽ quan sát mọi thứ. Anh mặc một bộ vest đen tuyền, bên cạnh là ly rượu whisky. Xung quanh anh như có một trường khí vô hình, khiến không ai dám lại gần làm phiền. Anh chính là Diêm Vương đang ngồi trong điện của mình.
Khánh An hít một hơi thật sâu, rồi tách ra khỏi ông Hoàng, một mình đi về phía anh.
Hai tên vệ sĩ mặc đồ đen lập tức bước ra, chặn cô lại.
Cô không hề sợ hãi. Cô chỉ nhìn thẳng vào Hoàng Thế Bảo, cất giọng, đủ lớn để anh có thể nghe thấy. "Hoàng tổng, tôi có một món quà muốn tặng ngài. Một món quà có thể mang lại cho Hoàng Long vài ngàn tỷ lợi nhuận."
Ánh mắt của Hoàng Thế Bảo cuối cùng cũng dời khỏi ly rượu, hướng về phía cô. Anh nhướng mày, một tia hứng thú hiếm hoi loé lên. Anh ra hiệu cho vệ sĩ lui ra.
Khánh An điềm tĩnh bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, dù anh không hề mời.
"Tiểu thư nhà họ Nguyễn, Trần Khánh An." Anh lên tiếng trước, giọng nói trầm và lạnh. "Tôi có thể giúp gì cho cô?" Anh đã biết cô là ai.
"Tôi đến không phải để xin giúp đỡ," cô nói, nhìn thẳng vào mắt anh, không một chút e dè. "Tôi đến để đề nghị một cuộc giao dịch."
Cô không vòng vo. Cô đi thẳng vào vấn đề. "Tôi biết Hoàng Long đang muốn thâu tóm tập đoàn xây dựng Hưng Thịnh, nhưng lại đang gặp khó khăn vì sự cạnh tranh của một đối thủ khác. Tôi cũng biết, Lương Vỹ, vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi, đang muốn dùng tiền của An Thịnh để đầu tư vào một mỏ đá quý ở Lục Yên."
Cô dừng lại, nhấp một ngụm nước. "Nhưng thực chất, Mỏ Ngọc Lam chỉ là một cái bẫy. Kẻ đứng sau Lương Vỹ chính là đối thủ của ngài ở Hưng Thịnh. Hắn ta muốn dùng tiền của An Thịnh để tạo ra một cú lừa, vừa chiếm được tiền, lại vừa hạ bệ được uy tín của cha tôi. Sau đó, hắn sẽ dùng số tiền đó để giành lấy Hưng Thịnh."
Cô trình bày một mạch, những thông tin tuyệt mật mà không thể nào có được từ bên ngoài.
Hoàng Thế Bảo im lặng, nhưng trong mắt anh đã không còn sự thờ ơ nữa. "Làm sao cô biết những chuyện này?"
"Ngài không cần biết nguồn tin của tôi. Ngài chỉ cần biết, tôi có thể cho ngài biết chính xác kế hoạch của chúng, từng bước một. Và tôi cũng có thể cho ngài biết cách để lật ngược ván cờ này. Ngài không chỉ có được Hưng Thịnh, mà còn có thể 'nuốt' luôn cả công ty của đối thủ."
Anh nhìn cô, một cái nhìn sâu thẳm. "Điều kiện của cô là gì?"
"Rất đơn giản," cô mỉm cười, một nụ cười đầy tự tin. "Tôi muốn ngài trở thành 'kim chủ' của tôi. Tôi cần sức mạnh của Hoàng Long để bảo vệ An Thịnh. Và tôi cần thanh đao của Diêm Vương, để đòi lại những món nợ máu."
Sự táo bạo của cô, trí tuệ của cô, và cả sự hận thù ẩn sau đôi mắt trong veo đó, đã hoàn toàn khơi dậy sự hứng thú của Hoàng Thế Bảo.
"Thú vị," anh nói, rồi nâng ly rượu lên. "Để tôi xem 'món quà ra mắt' của cô có giá trị đến đâu đã."
Đó là một lời đồng ý.
Khánh An đứng dậy, cúi đầu một cách lịch sự. "Vậy, tôi chờ tin tốt của ngài."
Nói rồi, cô quay người rời đi một cách dứt khoát, để lại Hoàng Thế Bảo ngồi đó, nhìn theo bóng lưng của cô. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh tìm thấy một canh bạc khiến anh thực sự hứng thú. Một canh bạc mang tên Trần Khánh An.