Từ hôm hẹn cà phê, giữa Lan và Minh như có một sợi dây gắn kết vô hình. Những tin nhắn trò chuyện dần trở thành thói quen hằng ngày. Ban đầu chỉ là vài câu hỏi thăm: “Em đã ăn sáng chưa?”, “Hôm nay đi học có mệt không?”. Nhưng rồi, chẳng hiểu từ bao giờ, họ bắt đầu kể cho nhau nghe cả những điều nhỏ bé nhất trong cuộc sống: món ăn yêu thích, một bài hát vô tình nghe được, hay cảnh hoàng hôn nhìn thấy trên đường về.
Một buổi chiều cuối thu, Minh rủ Lan đi dạo ở Hồ Tây. Trời se lạnh, gió thổi mang theo hương sen tàn, mặt nước loang loáng ánh chiều. Lan mặc chiếc váy len đơn giản, mái tóc dài khẽ bay trong gió. Minh vừa đi vừa lắng nghe cô kể chuyện học tập, thỉnh thoảng lại bật cười khi cô vô tình làm mặt nghiêm mà trông chẳng khác gì một đứa trẻ.
“Em nói chuyện hăng thật. Có bao giờ bị bạn bè bảo là lắm lời không?” – Minh trêu.
Lan chun mũi, bướng bỉnh đáp:
“Có chứ, nhưng mà… anh có thấy phiền không?”
Minh khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng:
“Không. Anh thích nghe em nói.”
Chỉ một câu ngắn gọn, mà tim Lan đập loạn nhịp. Cô quay đi, giả vờ ngắm mặt hồ để che đi đôi má đang ửng hồng.
Họ mua kem, ngồi bên bờ đá, vừa ăn vừa cười. Cái lạnh của gió Hồ Tây làm đôi bàn tay cô co ro, Minh liền chìa bàn tay ấm áp của mình ra. Lan ngần ngại vài giây, rồi để mặc bàn tay nhỏ bé lọt vào tay anh. Cái nắm ấy, tưởng chừng vu vơ, lại khiến cả hai im lặng một lúc lâu, như sợ nếu nói gì đó sẽ làm vỡ mất khoảnh khắc mong manh này.
Những ngày sau, tình cảm càng thêm rõ rệt. Họ cùng nhau làm những điều vụng dại mà ngọt ngào: Minh chờ trước cổng trường để đưa cô về, Lan nấu cho anh một hộp cơm giản dị khi anh làm việc muộn, rồi cả hai cùng ngồi ăn ngay trên bậc thềm thư viện.
Có lần, Lan rủ Minh tham gia chuyến thiện nguyện cùng nhóm bạn. Cả ngày hôm ấy, họ phát quà cho trẻ em vùng ngoại ô, cười đùa, chụp hình. Buổi tối, khi nhóm bạn đã rời đi, Minh và Lan vẫn còn ngồi lại bên đống lửa nhỏ. Anh nhìn cô, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt trong veo ấy, bỗng nhiên thì thầm:
“Anh ước gì những ngày như thế này… có thể kéo dài mãi.”
Lan cúi xuống, tim đập rộn ràng, không dám đáp lời. Nhưng trong lòng, cô biết mình cũng đang mong điều tương tự.
Đêm đó, về đến nhà, cô trằn trọc mãi. Tình cảm này chưa một lần được gọi tên, nhưng đã len lỏi vào từng nhịp thở, từng suy nghĩ. Những tin nhắn của anh, những cái nắm tay, những ánh mắt vô tình chạm nhau – tất cả đều khiến cô run rẩy.
Còn Minh, người đàn ông từng nghĩ mình quá bận rộn để yêu, giờ lại thấy thiếu vắng nếu không được nghe giọng cô mỗi ngày. Anh chưa từng thổ lộ, nhưng cách anh quan tâm đã nói thay tất cả.
Họ vẫn chưa chính thức gọi đó là tình yêu. Nhưng cả hai đều biết, một thứ gì đó đang lớn dần – non nớt, vụng dại, nhưng ngọt ngào đến mức khiến họ chỉ muốn giữ chặt lấy.
Tình yêu ấy, như ánh nắng dịu cuối thu, không quá rực rỡ nhưng đủ để sưởi ấm trái tim của hai con người vừa tìm thấy nhau.