Sương mù trên Núi Cấm dày đặc, bám vào từng ngọn cỏ, từng cành cây, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo như bị quấn trong một tấm màn trắng đục. Thanh tra Trần Huy đi bộ chậm rãi, đôi mắt căng ra quan sát kỹ từng bước đi, vừa dò theo các dấu vết, vừa lắng nghe mọi âm thanh. Mỗi tiếng lá xào xạc, mỗi tiếng gió rít qua kẽ đá đều khiến tim anh đập nhanh hơn.
Trên mặt đất, bùn nhão loang lổ in lại những dấu chân lạ, có những vệt lớn, có những vết nhỏ, sâu, nhão. Một số dấu chân như người, một số lại kỳ quái, gần như không thuộc về bất kỳ sinh vật bình thường nào. Huy quỳ xuống, soi kỹ: bùn dính vào móng giày, dấu hiệu vảy nước, và những vết cào nhỏ. Anh nhận ra rằng đây không chỉ là dấu chân ngẫu nhiên, mà là một chuỗi manh mối tinh vi, được tạo ra để dẫn người ta vào đúng vị trí mà hung thủ muốn.
Đi theo dấu chân, Huy phát hiện một mảnh vải rách vương trên bụi rậm, lem máu khô. Anh lấy nó ra, quan sát: vải mỏng, màu tối, giống như một phần quần áo của nạn nhân gần đây. Điều này khiến Huy thót tim – hung thủ gần đây vừa ở đây, và dấu vết còn mới.
Tiếp tục đi, anh nhìn thấy những ký hiệu lạ được vẽ trên thân cây bằng than và máu, hình học kỳ quái, mắt quỷ, rắn quấn. Huy nhận ra: đây không phải là những ký hiệu mê tín bình thường, mà là một loại “sơ đồ tâm lý” do hung thủ tạo ra, dẫn dắt nạn nhân vào trạng thái hoảng loạn, để dễ dàng kiểm soát họ.
Đi thêm một đoạn nữa, anh đến gần một khe suối nhỏ, nước đục ngầu, bùn đỏ vẩn lên theo từng dòng chảy. Trên bờ, những vết chân nhảy, vệt bùn loang lổ, và những dấu tay dính máu hé lộ quá trình vật lộn của nạn nhân. Huy quỳ xuống, dùng bút và sổ ghi lại tất cả, biết rằng mọi chi tiết nhỏ đều quan trọng để phá án.
Một tiếng động lớn vang lên phía xa, như một vật nặng rơi xuống nước, khiến Huy giật mình. Anh quay người, quét ánh sáng pin, nhưng chỉ thấy bóng rừng mờ ảo. Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng hung thủ luôn theo dõi từng bước đi của anh, và Núi Cấm không chỉ là rừng núi, mà còn là một mê cung sinh tử, nơi âm thanh, ánh sáng và bóng tối được phối hợp để gieo kinh hoàng.
Tiếp tục đi, Huy phát hiện một ngôi làng hoang khác, nhỏ hơn, ẩm mốc và bị rêu phủ kín. Những cánh cửa mục nát kêu cót két theo gió, những bức tường bong tróc, những mảnh gạch vỡ vương vãi – tất cả như dấu vết của hàng chục năm bí mật tàn bạo. Trong ngôi làng này, Huy tìm thấy một hố sâu được che bằng lá cây và đất, bên cạnh là dấu vết của một cuộc vật lộn kinh hoàng, máu và bùn trộn lẫn.
Huy hiểu rằng: dấu chân trong sương, ký hiệu trên cây, mảnh vải rách, và dấu vết xung quanh chính là manh mối quan trọng để lần ra hung thủ, và đồng thời là lời cảnh báo rằng mọi bước đi sai lầm có thể dẫn đến cái chết tức thì.
Khi trời bắt đầu nhá nhem, Huy đứng lại giữa ngôi làng hoang, nhìn quanh, hít sâu. Sương mù dày đặc, bóng cây nghiêng nghiêng như bàn tay vô hình đang vươn ra đe dọa, và Huy biết rằng cuộc truy tìm hung thủ trên Núi Cấm mới chỉ bắt đầu. Anh nắm chặt tay súng, ánh mắt dán vào bóng tối: mọi chi tiết đều là manh mối, và anh phải khai thác từng dấu vết để sống sót và phá án.