Khi tình yêu giữa Kha và Mai đang dần chớm nở, tưởng chừng như đã tìm thấy sự bình yên, thì một bước ngoặt định mệnh lại ập đến, đẩy họ vào một thử thách nghiệt ngã khác. Anh Râu biết không, cuộc đời đôi khi cứ trêu ngươi người ta như vậy đó, cứ tưởng đã bình yên rồi thì lại có bão giông ập đến.
Mai, vốn là một cô gái với vẻ ngoài thanh thoát, dịu dàng, dạo gần đây thường xuyên có những biểu hiện lạ. Cô hay mệt mỏi, xanh xao, đôi khi còn bị những cơn đau đầu dữ dội hành hạ. Kha lo lắng, anh khuyên Mai nên đi khám bác sĩ. Nhưng Mai cứ chần chừ, cô sợ hãi cái cảm giác phải đối mặt với bệnh tật. Nỗi ám ảnh về căn bệnh của An vẫn còn đeo bám Kha, khiến anh càng thêm lo lắng cho Mai.
Một buổi sáng, khi Mai đang vẽ tranh, cô đột nhiên ngất xỉu. Kha hoảng hốt, anh vội vàng đưa Mai vào bệnh viện. Sau hàng loạt xét nghiệm, kết quả trả về như một tia sét đánh ngang tai Kha: Mai mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo về máu, và tình trạng đã khá nặng.
Kha sững sờ. Anh không thể tin vào sự thật này. Tại sao lại là Mai? Tại sao những người anh yêu thương lại phải chịu đựng những căn bệnh quái ác như vậy? Nỗi đau mất An như sống dậy, giằng xé trái tim anh.
Mai tỉnh dậy trong bệnh viện, cô nhìn thấy Kha đang ngồi bên cạnh, gương mặt anh đầy vẻ lo lắng. Cô biết, Kha đã biết sự thật. Nước mắt cô lăn dài trên má.
"Kha... em xin lỗi...", Mai nói, giọng cô yếu ớt. "Em... em không muốn anh phải lo lắng".
Kha nắm chặt tay Mai, nước mắt anh cũng lăn dài. "Mai à, em đừng nói vậy mà. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mà. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu".
Anh ôm chặt Mai vào lòng, cố gắng trấn an cô. Nhưng trong lòng anh, một nỗi sợ hãi tột cùng đang dâng trào. Anh sợ Mai cũng sẽ rời xa anh như An.
Các bác sĩ cho biết, bệnh tình của Mai cần phải điều trị bằng hóa trị và có thể cần ghép tủy. Quá trình điều trị sẽ rất dài, tốn kém, và cơ hội thành công không cao.
Kha quyết định sẽ ở bên Mai, cùng cô chiến đấu với căn bệnh này. Anh nghỉ việc ở quán cà phê, dành toàn bộ thời gian để chăm sóc cho Mai. Anh tìm kiếm những bác sĩ giỏi nhất, những phương pháp điều trị mới nhất. Anh không ngừng hy vọng, không ngừng cầu nguyện.
Trong những ngày tháng điều trị, Mai phải chịu đựng những cơn đau thể xác khủng khiếp. Tóc cô rụng dần, cơ thể cô gầy gò, xanh xao. Nhưng Mai vẫn luôn cố gắng mỉm cười, không muốn Kha phải buồn.
Kha nhìn Mai, trái tim anh đau thắt. Anh nhớ về An, nhớ về những ngày tháng An cũng phải chịu đựng những cơn đau tương tự. Anh cảm thấy một sự bất lực lớn lao. Anh đã mất An, và giờ đây anh sợ sẽ mất Mai.
Anh tự trách mình. Tại sao anh lại không nhận ra sớm hơn? Tại sao anh lại để Mai phải chịu đựng nhiều đến vậy?
Mai biết Kha đang nghĩ gì. Cô nắm lấy tay anh. "Kha à, anh đừng tự trách mình mà. Đây không phải lỗi của anh. Em tin chúng ta sẽ vượt qua mà".
Họ cùng nhau chiến đấu. Kha đọc sách cho Mai nghe, hát những bài hát mà cô yêu thích. Anh kể những câu chuyện vui, cố gắng làm cho cô cười. Anh luôn ở bên cạnh cô, động viên cô.
Nhưng căn bệnh của Mai thì không ngừng tiến triển. Cơ thể cô ngày càng yếu đi.
Kha cảm thấy một sự tuyệt vọng lớn lao. Anh không muốn mất Mai. Anh không muốn phải trải qua nỗi đau mất người yêu lần thứ hai.
Bước ngoặt định mệnh này đã đẩy Kha và Mai vào một thử thách khắc nghiệt. Liệu tình yêu của họ có đủ sức mạnh để vượt qua căn bệnh quái ác này, hay "nước mắt phai màu" sẽ lại một lần nữa rơi trên cuộc đời Kha?