nước mắt phai màu

Chương 10: Lời Hứa Với Bóng Hình – Nỗi Ám Ảnh Không Thể Xóa Nhòa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tình cảm giữa Kha và Mai ngày càng sâu đậm, nhưng trong lòng Kha vẫn luôn tồn tại một bóng hình không thể xóa nhòa – đó là An. Anh Râu biết không, dù có cố gắng đến đâu, những ký ức về tình yêu đầu tiên, về sự mất mát đau đớn vẫn luôn là một phần không thể tách rời trong tâm hồn anh.

Mai là một cô gái tinh tế và nhạy cảm. Cô cảm nhận được rằng Kha vẫn còn mang trong mình một nỗi buồn, một nỗi ám ảnh nào đó. Cô không hỏi, không gặng, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh anh, chia sẻ những khoảnh khắc vui buồn. Cô biết, Kha cần thời gian để chữa lành vết thương lòng.

Một đêm nọ, khi Kha đang ngủ, anh chợt tỉnh giấc vì một cơn ác mộng. Anh mơ thấy An, mơ thấy cô đang mỉm cười với anh, rồi dần tan biến vào hư vô. Kha bật dậy, mồ hôi ướt đẫm. Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng.

Mai tỉnh giấc, cô thấy Kha đang ngồi co ro trên giường, gương mặt anh tái mét. Cô lo lắng chạy đến, ôm lấy anh.

"Kha, anh có sao không?", Mai hỏi, giọng cô đầy sự lo lắng.

Kha ôm chặt Mai vào lòng. Anh không nói gì, chỉ khóc nức nở.

Mai không hỏi thêm. Cô chỉ lặng lẽ vỗ về Kha, để anh có thể giải tỏa nỗi lòng.

Sau khi bình tĩnh lại, Kha bắt đầu kể cho Mai nghe về An, về tình yêu của anh dành cho cô, về căn bệnh hiểm nghèo của cô, và về sự hy sinh thầm lặng của cô. Anh kể về những hiểu lầm, về sự ân hận của anh. Anh kể về nỗi đau mất mát, về nỗi ám ảnh không nguôi.

Mai lắng nghe Kha một cách chăm chú. Nước mắt cô cũng lăn dài trên má. Cô cảm nhận được nỗi đau mà Kha đã phải chịu đựng. Cô cảm nhận được tình yêu sâu sắc mà Kha đã dành cho An.

"Em xin lỗi, Kha", Mai nói, giọng cô nghẹn ngào. "Em không biết anh đã phải chịu đựng nhiều đến vậy".

Kha nhìn Mai, ánh mắt anh đầy sự biết ơn. "Cảm ơn em, Mai. Cảm ơn em vì đã lắng nghe anh. Cảm ơn em vì đã ở bên cạnh anh".

Mai nắm lấy tay Kha, siết chặt. "Kha, em hiểu mà. Anh không cần phải quên An đâu. An sẽ luôn ở trong tim anh. Em sẽ không bao giờ bắt anh phải quên cô ấy. Em chỉ muốn anh được hạnh phúc thôi".

Lời nói của Mai đã chạm đến trái tim Kha. Anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm lớn lao. Anh biết, Mai là người phụ nữ mà anh có thể tin tưởng, có thể chia sẻ mọi thứ.

Kha và Mai tiếp tục ở bên nhau. Họ cùng nhau xây dựng một tình yêu mới, một tình yêu dựa trên sự thấu hiểu, sự cảm thông và sự chấp nhận. Kha vẫn thường xuyên đến thăm mộ An, kể cho cô nghe về cuộc sống của anh, về Mai. Anh hứa với An rằng anh sẽ sống thật tốt, sẽ sống thật hạnh phúc, để cô có thể yên lòng.

Nỗi ám ảnh về An vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí Kha, nhưng giờ đây nó không còn là một nỗi đau giày vò nữa. Nó đã trở thành một phần của quá khứ, một phần của những ký ức đẹp. Kha đã học được cách sống chung với nỗi đau đó, học được cách chấp nhận sự thật.

Mai là tia nắng cuối cùng, là hy vọng cuối cùng của Kha. Cô đã giúp anh tìm lại niềm tin vào cuộc sống, niềm tin vào tình yêu. Nhưng liệu tình yêu của họ có thể vượt qua được bóng hình của An, hay nó sẽ mãi mãi là một lời hứa với bóng hình, một nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.