nước mắt phai màu

Chương 7: Bóng Hình Không Nguôi – Nỗi Đau Ở Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự ra đi của An, thế giới của Kha như sụp đổ. Anh Râu biết không, nỗi đau mất đi người mình yêu thương nhất, đặc biệt là khi sự ra đi đó còn kèm theo những hiểu lầm và ân hận, là một vết thương khó lành, ám ảnh mãi không thôi.

Kha sống trong một khoảng thời gian dài chìm đắm trong nỗi đau khổ và tuyệt vọng. Anh tự nhốt mình trong căn phòng, không muốn gặp gỡ ai, không muốn làm bất cứ điều gì. Căn phòng của An, nơi lưu giữ bao kỷ niệm của họ, trở thành nơi anh tìm về mỗi khi nỗi nhớ cồn cào. Anh chạm vào những vật dụng của cô, hít hà mùi hương còn vương vấn, và những giọt nước mắt cứ thế lăn dài.

Anh nhớ lại từng lời nói, từng cử chỉ, từng nụ cười của An. Anh nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên cô, những lời thề nguyện dưới ánh trăng. Và anh nhớ lại cả những lời nói lạnh lùng, những hành động thờ ơ của cô khi cô cố gắng đẩy anh ra xa. Giờ đây, anh đã hiểu tất cả. Anh hiểu nỗi đau mà An đã phải chịu đựng, hiểu sự hy sinh thầm lặng của cô. Và điều đó càng khiến anh ân hận hơn bao giờ hết.

Kha thường xuyên đến thăm mộ An. Anh ngồi đó hàng giờ, kể cho cô nghe về cuộc sống của anh, về những điều anh đã làm, về những nỗi nhớ không nguôi. Anh mang theo những bó hoa tươi thắm, những cuốn sách mà An yêu thích, và những lời xin lỗi không ngừng.

"An à, anh xin lỗi", Kha nói, giọng anh ta nghẹn ngào. "Anh xin lỗi vì đã không nhận ra nỗi đau của em. Anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em. Anh xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em trong những giây phút cuối cùng".

Bạn bè và gia đình của Kha cố gắng an ủi anh, khuyên anh nên vượt qua nỗi đau. Nhưng Kha không thể. Bóng hình của An vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí anh, như một nỗi ám ảnh không nguôi.

Anh bỏ bê việc học, việc làm. Anh không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Cuộc sống của anh trở nên vô nghĩa.

Một ngày nọ, khi Kha đang ngồi trong căn phòng của An, anh tình cờ tìm thấy một cuốn nhật ký cũ của cô. Anh mở cuốn nhật ký ra, và bắt đầu đọc.

Từng trang nhật ký là từng dòng tâm sự của An, về tình yêu của cô dành cho Kha, về nỗi sợ hãi của cô khi biết mình bị bệnh, và về quyết định hy sinh để Kha được hạnh phúc. Cô viết về những ngày tháng cô phải cố gắng tỏ ra lạnh lùng, cố gắng đẩy anh ra xa, và về nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng khi nhìn thấy anh đau khổ.

"Em xin lỗi, Kha", An viết trong nhật ký. "Em biết anh sẽ đau khổ. Nhưng em không muốn anh phải chứng kiến em ra đi. Em muốn anh được hạnh phúc, được sống một cuộc đời trọn vẹn. Anh hãy quên em đi, Kha. Hãy sống thật tốt nhé".

Kha đọc xong cuốn nhật ký, nước mắt anh lăn dài trên má. Anh cảm thấy một nỗi đau xót dâng trào trong lòng. Anh đã hiểu tất cả. An đã yêu anh nhiều đến nhường nào, và cô đã hy sinh cho anh nhiều đến nhường nào.

Anh ôm chặt cuốn nhật ký vào lòng, anh khóc nức nở. "An à, anh không thể quên em được đâu. Anh sẽ không bao giờ quên em được đâu. Anh yêu em, An. Anh yêu em nhiều lắm".

Bóng hình của An vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí Kha, như một nỗi ám ảnh không nguôi. Nỗi đau mất mát, nỗi đau ân hận, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một vết thương không bao giờ lành.

Cuộc sống của Kha vẫn tiếp diễn, nhưng anh không còn là Kha của ngày xưa nữa. Anh sống như một cái bóng, mang theo nỗi đau của sự mất mát, nỗi đau của sự ân hận. Và những giọt nước mắt của anh, giờ đây đã phai màu, hòa vào nỗi đau không thể nói thành lời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.