nước mắt phai màu

Chương 8: Chuyến Đi Tìm Lại Mình – Những Ký Ức Đau Thương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau nhiều tháng sống trong nỗi đau và sự dằn vặt, Kha quyết định rời Sài Gòn, bắt đầu một chuyến đi tìm lại chính mình. Anh Râu biết không, đôi khi, để hàn gắn những vết thương lòng, người ta cần phải thay đổi không gian, thay đổi môi trường sống, để có thể nhìn nhận lại mọi thứ từ một góc độ khác.

Kha chọn những vùng đất xa xôi, yên bình, nơi không có những kỷ niệm về An, nơi anh có thể đối mặt với nỗi đau của mình một cách tĩnh lặng. Anh đi đến những ngôi làng cổ kính, những vùng núi hoang sơ, những bãi biển vắng vẻ. Anh đi bộ đường dài, leo núi, khám phá những hang động bí ẩn. Anh hòa mình vào thiên nhiên, cố gắng tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn.

Trong chuyến đi, Kha thường xuyên mang theo cuốn nhật ký của An. Anh đọc đi đọc lại những dòng tâm sự của cô, những lời yêu thương, những lời hy sinh. Mỗi lần đọc, nước mắt anh lại lăn dài. Anh cảm thấy như An vẫn luôn ở bên cạnh anh, vẫn luôn dõi theo anh.

Anh cũng bắt đầu viết nhật ký. Anh viết về những cảm xúc của mình, về nỗi đau mất mát, về sự ân hận. Anh viết về những kỷ niệm đẹp của anh và An, về những ước mơ mà họ đã cùng nhau xây dựng. Anh viết về những điều anh đã học được từ An, về tình yêu, về sự hy sinh, về ý nghĩa của cuộc sống.

Chuyến đi đã giúp Kha nhìn nhận lại mọi thứ. Anh hiểu rằng, An không muốn anh sống trong đau khổ. Cô muốn anh được hạnh phúc, được sống một cuộc đời trọn vẹn. Anh phải sống tiếp, không chỉ vì mình, mà còn vì An, vì tình yêu mà cô đã dành cho anh.

Kha bắt đầu thay đổi. Anh không còn sống khép kín như trước nữa. Anh bắt đầu giao tiếp với mọi người, kết bạn với những người bạn mới. Anh tham gia vào các hoạt động tình nguyện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Anh tìm thấy niềm vui trong việc mang lại hạnh phúc cho người khác.

Tuy nhiên, những ký ức đau thương về An vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí Kha. Anh không thể quên được cô, không thể quên được tình yêu của họ. Anh biết rằng, vết sẹo này sẽ không bao giờ lành hoàn toàn, nhưng anh sẽ học cách sống chung với nó.

Trong một lần đi bộ đường dài trên núi, Kha tình cờ gặp một cô bé mồ côi. Cô bé đó có đôi mắt buồn, ánh mắt cô bé gợi cho Kha nhớ về An. Kha cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Anh quyết định giúp đỡ cô bé, đưa cô bé về nhà, chăm sóc cô bé.

Cô bé đó tên là Linh. Linh là một cô bé rất thông minh, lanh lợi, nhưng cô bé lại rất ít nói. Kha dành thời gian trò chuyện với Linh, kể cho cô bé nghe về những câu chuyện cổ tích, những câu chuyện về cuộc sống. Dần dần, Linh bắt đầu mở lòng hơn với Kha.

Kha cảm thấy một chút ấm áp lan tỏa trong lòng. Anh nhận ra rằng, việc giúp đỡ người khác có thể mang lại niềm vui cho chính mình. Anh nhận ra rằng, cuộc sống vẫn còn nhiều điều tốt đẹp, nhiều điều đáng để anh sống tiếp.

Chuyến đi tìm lại mình đã giúp Kha hàn gắn những vết thương lòng, và tìm thấy một ý nghĩa mới cho cuộc sống. Anh biết rằng, anh sẽ không bao giờ quên An, nhưng anh sẽ sống tiếp, sống một cuộc đời trọn vẹn, để An có thể yên lòng.

Và những ký ức đau thương về An, giờ đây đã trở thành một phần của cuộc đời Kha, một phần của câu chuyện "Nước Mắt Phai Màu" của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.