Sau chuyến đi dài, Kha trở về Sài Gòn, mang theo một tâm hồn đã phần nào được xoa dịu. Anh Râu biết không, cuộc đời đôi khi thật trớ trêu, khi những điều tưởng chừng đã khép lại lại bất ngờ mở ra một lần nữa, mang theo cả hy vọng và nỗi đau.
Kha quyết định quay lại trường học để hoàn thành nốt chương trình của mình. Anh cũng bắt đầu đi làm thêm ở một quán cà phê nhỏ, nơi anh có thể tìm thấy sự bình yên trong những giai điệu du dương và mùi cà phê thơm lừng.
Một buổi chiều, khi Kha đang pha cà phê cho khách, một cô gái bước vào quán. Cô ấy có mái tóc dài ngang vai, dáng người nhỏ nhắn, và một nụ cười dịu dàng. Ánh mắt cô ấy có một sự buồn man mác, khiến Kha chợt nhớ về An.
Cô gái đó là Mai. Mai là một họa sĩ tự do, cô thường đến quán cà phê này để tìm kiếm cảm hứng. Cô ấy rất ít nói, nhưng lại có một tâm hồn sâu sắc.
Kha cảm thấy một sự rung động lạ thường khi nhìn thấy Mai. Anh không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy có một sự kết nối nào đó giữa anh và cô ấy.
Anh bắt đầu trò chuyện với Mai. Anh kể cho cô nghe về những chuyến đi của mình, về những trải nghiệm thú vị. Anh kể cho cô nghe về những câu chuyện mà anh đã viết trong nhật ký. Mai lắng nghe một cách chăm chú, đôi khi cô mỉm cười, đôi khi cô lại bật cười thành tiếng.
Mai cũng kể cho Kha nghe về cuộc sống của cô, về những bức tranh mà cô đã vẽ, về những ước mơ của cô. Cô kể cho anh nghe về nỗi buồn trong lòng cô, về một mối tình đã tan vỡ, để lại vết sẹo khó lành.
Kha cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với Mai. Anh nhận ra rằng, Mai cũng đang mang trong mình một nỗi đau nào đó, giống như anh.
Họ bắt đầu gặp gỡ nhau thường xuyên hơn. Họ cùng nhau đi uống cà phê, cùng nhau đi dạo công viên, cùng nhau khám phá những phòng tranh nghệ thuật. Họ cùng nhau chia sẻ những nỗi buồn, những niềm vui.
Kha cảm thấy cuộc sống của mình như được thắp sáng trở lại. Mai đã mang đến cho anh một tia nắng mới, một tia nắng xua tan đi những mây mù trong lòng anh. Anh bắt đầu cảm thấy yêu Mai, một tình yêu nhẹ nhàng, bình yên, khác hẳn với tình yêu mãnh liệt mà anh đã từng dành cho An.
Mai cũng vậy. Cô cảm thấy một sự bình yên khi ở bên Kha. Anh ta là người đã giúp cô vượt qua những nỗi đau trong lòng, đã giúp cô tìm lại niềm tin vào tình yêu.
Họ không nói với nhau về quá khứ của mình quá nhiều. Họ chỉ đơn giản là ở bên nhau, cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc hiện tại.
Một buổi tối, khi Kha và Mai đang ngồi ngắm sao trên sân thượng của quán cà phê, Mai nói: "Kha, em cảm thấy bình yên lắm khi ở bên anh. Anh đã mang đến cho em một tia nắng mới".
Kha nắm lấy tay Mai, siết chặt. "Anh cũng vậy, Mai. Em đã mang đến cho anh một tia nắng mới".
Anh nhìn vào mắt Mai, ánh mắt anh đầy sự chân thành và yêu thương. Anh muốn nói cho cô nghe về An, về tình yêu của anh dành cho An. Nhưng anh lại không dám. Anh sợ Mai sẽ buồn, sẽ lo lắng.
Kha biết rằng, anh vẫn còn yêu An rất nhiều. Bóng hình của An vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí anh. Nhưng anh cũng biết rằng, anh cần phải sống tiếp, cần phải tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Và Mai, cô ấy là tia nắng cuối cùng, là hy vọng cuối cùng của anh.
Cuộc gặp gỡ định mệnh lần nữa đã mở ra một cánh cửa mới trong cuộc đời Kha. Nhưng liệu tia nắng cuối cùng này có đủ sức để xua tan đi những giọt nước mắt phai màu của anh, hay nó sẽ chỉ là một tia sáng yếu ớt, rồi cũng sẽ lụi tàn theo số phận bi kịch của anh?