ở cùng với các chị gái

Chương 3: Chiếc Nệm Chung và Lời Thì Thầm Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bữa tối diễn ra trong không khí có vẻ bình thường, nhưng đối với Nhật Minh, nó lại căng thẳng hơn bao giờ hết. Anh cố gắng tỏ ra là "thằng bé" ngoan ngoãn, chăm chú ăn và tham gia vào những câu chuyện phiếm về công việc và cuộc sống ở thành phố của hai chị lớn.

Tuy nhiên, mỗi khi vô tình ánh mắt anh chạm phải Bích Ngọc, cô lại nhếch môi cười một cách bí hiểm, khiến anh nhớ lại khoảnh khắc trong phòng tắm. Còn Thanh Hà – Chị Cả – lại quan sát tất cả bằng một sự thận trọng và tinh tế khó hiểu. Chị không nói gì, nhưng sự tĩnh lặng của chị lại khiến Nhật Minh cảm thấy như mình đang bị soi xét.

Chỉ có Ánh Dương là vẫn vô tư. Cô mặc chiếc váy maxi mỏng, liên tục than phiền về việc bị muỗi đốt và đòi Nhật Minh phải lấy kem chống muỗi cho cô.

"Thằng bé, xoa lưng cho chị chỗ này đi. Hình như có con muỗi khổng lồ cắn trúng tim chị rồi," Ánh Dương nói, đưa chiếc lưng trần của mình về phía anh một cách hồn nhiên.

Thanh Hà cau mày. "Ánh Dương, em đừng có làm trò. Tự làm đi."

"Có sao đâu, chị Hà? Nó là em trai mà. Giúp chị một chút, coi như tập làm quen với việc chăm sóc phụ nữ đi," Ánh Dương cười hì hì, vẫn kiên quyết.

Dưới sự thúc đẩy của Ánh Dương, và sự chứng kiến của hai người còn lại, Nhật Minh đành phải lấy kem chống muỗi và nhẹ nhàng thoa lên bờ vai và lưng trần của cô. Da thịt cô mềm mại và ấm áp dưới đầu ngón tay anh. Khoảnh khắc này vừa ngây thơ lại vừa gợi cảm một cách bất đắc dĩ.

Khoảng mười giờ đêm, một cơn bão bất ngờ ập đến. Sấm sét rền vang, và ánh sáng trong nhà nhấp nháy rồi tắt hẳn.

Căn biệt thự chìm vào bóng tối dày đặc.

"Ôi mẹ ơi! Sấm sét!" Ánh Dương là người sợ hãi nhất. Cô lập tức nhảy bật lên, tìm kiếm chỗ bám víu.

"Bình tĩnh, Dương. Chị đi lấy nến và đèn pin." Thanh Hà vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Nhật Minh cảm thấy một cơ thể mềm mại đang bám chặt vào cánh tay mình. Anh biết đó là Ánh Dương. Cô run rẩy, mái tóc cô cọ xát vào cổ anh.

"Anh Minh... em sợ ma lắm. Em sợ tiếng sấm lắm," cô thì thầm, giọng nói run rẩy mang theo hơi ấm phả vào tai anh.

Nhật Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô. "Không sao đâu, chị Dương. Có anh ở đây rồi."

Sau khi Thanh Hà mang đèn nến và đèn dầu ra, cả bốn người quyết định ngồi quây quần trong phòng khách, nơi có lò sưởi cũ.

"Đêm nay chắc không ai ngủ được đâu. Phòng riêng lạnh và tối quá. Hay là mình ngủ chung ở phòng khách đi? Cho đỡ sợ," Ánh Dương đề nghị.

Bích Ngọc nhún vai. "Chị ổn. Chị lên phòng lấy chăn nệm phụ đây."

Chỉ trong chốc lát, phòng khách đã biến thành một khu cắm trại ấm cúng. Ba chiếc nệm đơn được trải sát cạnh nhau trên sàn gỗ. Nhật Minh nằm ở ngoài cùng, cạnh anh là Ánh Dương. Thanh Hà và Bích Ngọc nằm ở phía trong.

Khi tất cả đã yên vị, chỉ còn lại ánh nến lay lắt và tiếng mưa rả rích bên ngoài, sự căng thẳng giữa bốn người lại bắt đầu dâng cao.

"Kể chuyện ma đi!" Ánh Dương đề nghị.

Thanh Hà phản đối, nhưng Bích Ngọc lại tỏ ra thích thú. "Hay là chơi 'Truth or Dare' đi? Đêm cúp điện thế này mà kể chuyện ma thì nhà mình không ngủ được đâu."

Cả nhóm đồng ý. Trò chơi bắt đầu một cách vô hại, nhưng sau vài lượt, Bích Ngọc bắt đầu nhắm vào Nhật Minh và Ánh Dương.

"Ánh Dương. Truth hay Dare?" Bích Ngọc hỏi, giọng điệu nghe như mèo vờn chuột.

"Truth."

"Trong ba chị em bọn chị, em thấy ai là người hấp dẫn nhất?"

Ánh Dương bật cười, liếc nhìn Nhật Minh đang nằm cạnh mình. "Tất nhiên là... em! Đùa thôi. Chắc là chị Hà. Chị ấy quyến rũ một cách trí tuệ ấy. Em trai, đến lượt em."

Nhật Minh cảm thấy tim đập thình thịch. "Dare."

"Hmm, Dare à." Bích Ngọc suy nghĩ. "Dare... hôn lên má người nằm bên cạnh em, và thì thầm vào tai người đó một bí mật mà em không bao giờ dám nói ra ngoài."

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Nhật Minh và Ánh Dương.

Nhật Minh cảm thấy máu dồn lên mặt. Anh nhìn Ánh Dương. Dưới ánh nến, đôi mắt cô mở to, lấp lánh một cách kích thích.

Anh từ từ ghé sát lại. Ánh Dương nhắm mắt lại, vẻ mặt mong chờ.

Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô. Môi anh chạm vào làn da cô mềm mại như nhung. Mùi hương dịu nhẹ của Ánh Dương xộc vào mũi anh.

Sau đó, anh ghé sát vào tai cô, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở của mình trên vành tai cô.

"Bí mật của em là... kể từ lúc về đây... em đã không thể ngừng nghĩ về các chị," anh thì thầm, giọng anh khàn đặc vì sự bối rối và khao khát bị kìm nén.

Ánh Dương rùng mình khẽ. Cô mở mắt, quay lại nhìn anh bằng ánh mắt bối rối và ngạc nhiên không kém.

Thanh Hà và Bích Ngọc nhìn nhau. Bích Ngọc cười lớn. "Tuyệt vời! Chúc mừng em, Nhật Minh. Em đã hoàn thành thử thách xuất sắc."

Trò chơi kết thúc sau đó. Mọi người dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng Nhật Minh thì không.

Anh nằm quay lưng về phía hai chị lớn, chỉ cách Ánh Dương một khoảng rất gần. Lời thì thầm của anh vẫn còn văng vẳng trong đầu, và sự rúng động từ cái chạm má kia vẫn còn đọng lại trên môi anh.

Anh cảm nhận được hơi thở đều đặn và ấm áp của Ánh Dương sau lưng. Có lẽ cô đã ngủ.

Nhưng rồi, một điều bất ngờ xảy ra. Một cánh tay nhẹ nhàng và mềm mại đặt lên cánh tay anh.

Sau đó, một giọng nói rất nhỏ, mềm mại và ngọt ngào, chỉ đủ để lọt vào tai anh, cất lên:

"Bí mật của em là... em cũng vậy, anh Minh. Em cũng không thể ngừng nghĩ về anh."

Cánh tay cô siết nhẹ. Rồi cô rúc đầu vào lưng anh, biến sự gần gũi ngẫu nhiên trở thành một cái ôm thầm kín.

Trong bóng tối và sự im lặng, Nhật Minh tê dại. Anh biết, cái "ranh giới" đã bị Ánh Dương xóa nhòa một cách ngọt ngào và đầy nguy hiểm nhất. Mùa hè này, những cảm xúc cấm kỵ không chỉ là của riêng anh nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×