Mặt trời ló rạng sau cơn bão, ánh sáng chói chang xuyên qua khung cửa sổ lớn của phòng khách.
Nhật Minh tỉnh dậy trong một trạng thái hỗn loạn. Anh vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của Ánh Dương rúc vào lưng mình, và lời thì thầm bí mật của cô đêm qua. Anh biết anh không thể tiếp tục nằm yên.
Anh khẽ cựa quậy. Ánh Dương cũng tỉnh giấc. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt to tròn và trong veo dưới ánh sáng ban mai, không hề có vẻ ngượng ngùng hay hối hận.
"Chào buổi sáng, anh Minh," cô thì thầm, nụ cười ngọt ngào và ngây thơ như thể đêm qua họ chỉ chia sẻ một giấc mơ đẹp.
"Chào... chào buổi sáng, chị Dương," anh đáp lại. Anh cố gắng lảng tránh ánh mắt cô, nhưng cô lại siết chặt tay anh thêm một chút.
"Chuyện đêm qua... anh giữ bí mật nhé," Ánh Dương nói, giọng điệu nũng nịu nhưng ẩn chứa một sự quyến rũ không thể chối cãi của tuổi mới lớn.
"Tất nhiên rồi," Nhật Minh khẳng định. Anh cảm thấy một cảm giác đồng lõa vừa kích thích vừa tội lỗi đang trào dâng.
Đúng lúc đó, Thanh Hà trở mình tỉnh dậy. Chị nhìn Nhật Minh và Ánh Dương, ánh mắt sắc bén quét qua họ như thể đang dò xét. Bích Ngọc cũng thức giấc, ngáp dài một tiếng rồi đi thẳng vào bếp tìm cà phê.
"Dậy thôi. Đã hơn tám giờ rồi. 'Khu cắm trại' kết thúc ở đây," Thanh Hà tuyên bố. Chị gọn gàng cuộn chiếc chăn mỏng, thể hiện sự kỷ luật ngay cả sau một đêm mất điện. "Nhật Minh, em giúp chị đưa nệm lên phòng cất đi. Xong việc thì ra sân sau giúp chị tưới cây."
Thanh Hà luôn là người như vậy: Mạnh mẽ, đầy quyền lực và luôn kiểm soát mọi tình huống.
Sau khi giúp chị Cả dọn dẹp, Nhật Minh đi ra sân sau theo lời dặn. Anh cảm thấy khó chịu, cần một chút không khí để xua tan sự ám ảnh của đêm qua.
Khu vườn sau là nơi Thanh Hà thường dùng để thư giãn. Nó có một phòng tập yoga nhỏ được xây bằng kính mờ, hướng ra biển. Thường thì phòng này khóa.
Nhật Minh đang đi ngang qua thì nghe thấy tiếng nhạc du dương phát ra từ bên trong. Anh dừng lại. Cánh cửa kính khép hờ.
Sự tò mò, vốn đã bị kích động sau những chuyện xảy ra với Bích Ngọc và Ánh Dương, lại nổi lên. Anh rón rén tiến lại gần, ghé mắt nhìn qua khe cửa hẹp.
Bên trong, Thanh Hà đang tập yoga.
Hình ảnh đó ngưng đọng và hoàn hảo đến mức khiến Nhật Minh hoàn toàn quên mất hơi thở của mình.
Chị Cả không mặc đồ ngủ lụa hay váy linen. Chị mặc một bộ đồ tập bó sát, màu đen tuyền. Chất liệu co giãn ôm sát lấy từng đường cong tinh tế của cơ thể chị, tôn lên vòng eo thon gọn và đường cong căng mọng của vòng ba.
Thanh Hà đang thực hiện một tư thế khó và duyên dáng – tư thế chiến binh. Tư thế này đòi hỏi sự tập trung cao độ và sự dẻo dai phi thường, khiến toàn bộ cơ thể chị căng ra như một sợi dây đàn quyến rũ.
Điều khiến Nhật Minh đứng hình không chỉ là bộ đồ tập bó sát. Đó là vẻ mặt. Thanh Hà thường ngày điềm tĩnh, lạnh lùng, giờ đây lại nhắm mắt, khuôn mặt thoải mái và tập trung đến mức toát ra một vẻ hấp dẫn trí tuệ và thể chất thuần túy.
Đó là khoảnh khắc riêng tư và dễ bị tổn thương nhất mà anh từng thấy ở chị Cả.
Anh đứng đó, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm nhận được máu nóng đang dồn lên. Hình ảnh người chị Cả hoàn hảo và trưởng thành này ám ảnh anh theo một cách khác hẳn với sự nóng bỏng của Bích Ngọc hay sự ngọt ngào của Ánh Dương.
Đột nhiên, Thanh Hà từ từ chuyển sang một tư thế khác, động tác chậm rãi và có chủ đích. Đúng lúc chị quay đầu, mở mắt, ánh mắt chị lạnh lùng và sắc bén lập tức bắt gặp ánh mắt anh qua khe cửa.
Nhật Minh giật bắn mình, như thể bị bắt quả tang một tội ác. Anh lùi lại, định chạy trốn.
"Nhật Minh."
Giọng Thanh Hà rõ ràng, dứt khoát, không hề gấp gáp hay ngượng ngùng.
Anh biết không thể trốn được. Anh chậm rãi đẩy cửa bước vào. Căn phòng tràn ngập mùi hương thảo và mồ hôi nhẹ nhàng.
Thanh Hà vẫn giữ nguyên tư thế. Chị không hề che đậy hay lúng túng. Điều đó càng khiến Nhật Minh thêm bối rối.
"Em... em xin lỗi, chị Hà. Em tưởng phòng này không có ai." Anh lí nhí.
Thanh Hà từ từ đứng thẳng dậy, động tác mượt mà như một vũ công. Chị lấy chiếc khăn tắm nhỏ, lau nhẹ mồ hôi trên cổ.
"Không sao." Chị nói, giọng bình thản nhưng ánh mắt thì sâu thẳm và đầy dò xét. "Em đã nhìn thấy gì rồi?"
Câu hỏi đó thẳng thắn và quyền lực đến mức làm anh tê liệt.
"Em... em thấy chị tập... tập luyện."
Thanh Hà tiến lại gần, chỉ còn cách anh vài bước. Hơi thở nóng từ chị phả vào không khí.
"Ngắm các chị em của mình luyện tập là một việc tự nhiên," chị nói, giọng điệu nghe như đang dạy bảo anh. "Nhưng em phải học cách kiểm soát ánh mắt của mình. Các em trai không được phép nhìn chằm chằm vào những thứ không thuộc về mình."
Chị đưa tay lên, chạm nhẹ vào cổ anh. Cảm giác mát lạnh và mềm mại của ngón tay chị khiến toàn bộ cơ thể anh căng cứng.
"Đặc biệt là khi đó là người chị cả của em. Chị có những giới hạn nghiêm ngặt hơn nhiều so với Bích Ngọc hay Ánh Dương."
"Em hiểu rồi, chị Hà. Em sẽ không tái phạm," anh vội vàng nói, nuốt khan.
Thanh Hà mỉm cười, nụ cười chớp nhoáng nhưng lại đẹp và nguy hiểm nhất mà anh từng thấy. Chị rút tay lại, dường như hài lòng với sự phục tùng của anh.
"Tốt. Bây giờ, đi lấy nước và tưới hết cây trong vườn đi. Sau đó, em vào bếp giúp chị làm bữa sáng. Chị cần em lắng nghe và thực hiện chính xác những gì chị nói."
Lời nói của chị Cả không phải là một hình phạt, mà là một sự sai khiến đầy ẩn ý và thân mật – buộc anh phải gần gũi chị, nhưng luôn trong ranh giới do chị đặt ra.
Nhật Minh vội vã rời khỏi phòng tập. Cảm giác sợ hãi và tôn trọng sự kiểm soát của Thanh Hà bủa vây lấy anh. Anh biết, sự hấp dẫn của chị Cả là cấm kỵ và khó chạm tới nhất, nhưng cũng chính vì thế mà nó trở nên mê hoặc hơn bao giờ hết.
Anh đã thấy được cả ba khuôn mặt của sự cám dỗ dưới mái nhà này. Và anh biết, anh đã hoàn toàn lạc lối trong khu vườn mùa hè đầy nguy hiểm này.