ở cùng với các chị gái

Chương 6: Cơn Đói Giữa Đêm và Cái Chạm Vụng Trộm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi chiều đầy nắng gió và những màn trêu chọc gợi cảm trên bãi biển, buổi tối trôi qua trong bầu không khí ấm cúng nhưng vẫn căng thẳng ngầm. Cả bốn người chơi bài và xem phim. Mệt mỏi vì hoạt động ngoài trời, Bích Ngọc và Ánh Dương lên giường sớm. Thanh Hà ở lại phòng khách để giải quyết công việc qua laptop.

Nhật Minh cảm thấy buồn ngủ, nhưng sự kích thích tâm lý từ những sự kiện trong ngày khiến anh không thể ngủ yên. Đặc biệt là những cái chạm tay khi thoa kem chống nắng cho Thanh Hà, và ánh mắt rực lửa của Bích Ngọc dưới nước.

Khoảng nửa đêm, anh thức giấc vì cơn đói cồn cào. Anh rón rén rời khỏi phòng, đi xuống bếp. Căn nhà chìm trong im lặng và bóng tối, chỉ có ánh sáng vàng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ ở hành lang.

Vừa bước vào bếp, anh thấy có người đang lục lọi trong tủ lạnh.

"Ai đấy?" Anh thì thầm.

Người đó quay lại. Là Ánh Dương. Cô mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình của con trai, có lẽ là áo của anh hoặc của ai đó, trùm gần kín cơ thể cô. Đôi chân trần thon gọn lấp ló dưới vạt áo. Tóc cô bù xù, khuôn mặt ngái ngủ đáng yêu.

"Anh Minh! Anh làm em sợ đấy!" Ánh Dương thở phào, tay vẫn cầm hộp sữa chua. "Em đói quá, không ngủ được."

"Anh cũng vậy. Sao chị không mặc quần vào?" Anh hỏi, cố gắng không nhìn chằm chằm vào chiếc áo mỏng manh của cô.

"Ở nhà mà! Với lại, mặc áo của con trai thích hơn, rộng rãi và mát mẻ," cô nói, rồi tiến lại gần anh, tựa nhẹ vào cánh tay anh một cách tự nhiên và vô tư.

Họ cùng lục lọi đồ ăn vặt. Sự gần gũi trong bóng đêm tạo ra một bầu không khí riêng tư và thân mật tuyệt đối.

"Anh Minh, có bánh này ngon lắm. Anh thử đi." Ánh Dương bóc chiếc bánh, đưa lên miệng anh.

Anh cúi đầu, nhận lấy chiếc bánh từ tay cô. Trong khoảnh khắc đó, ngón tay họ vô tình chạm nhau. Cảm giác mềm mại và ấm áp của cô dưới môi anh như một lời mời gọi.

Ánh Dương ngước nhìn anh, ánh mắt long lanh trong bóng tối. Sự ngây thơ của cô kết hợp với hành động thân mật này khiến anh cảm thấy choáng váng.

"Chuyện đêm qua... anh có thấy ngạc nhiên lắm không?" Ánh Dương đột ngột hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ và thì thầm.

Anh hiểu cô đang nhắc đến lời thú nhận của họ dưới nệm. "Có. Anh... anh không ngờ chị lại nói như vậy."

"Em cũng không ngờ em lại nói ra. Nhưng mà... ở đây, với anh, em cảm thấy khác lắm. Anh không còn là thằng bé nữa." Ánh Dương nói, tay cô lén lút chạm vào bắp tay anh. "Anh Minh, anh mạnh mẽ hơn em nhiều."

Lời khen của cô, sự thú nhận dịu dàng của cô, cộng với sự gần gũi trong chiếc áo phông mỏng manh khiến lý trí của Nhật Minh bắt đầu lung lay.

Đúng lúc đó, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía cầu thang.

Cả hai giật mình, lập tức đứng thẳng người, giữ khoảng cách. Ánh Dương ôm chặt hộp sữa chua vào ngực.

Ánh đèn hành lang bật sáng. Thanh Hà đứng ở đầu cầu thang, nhìn xuống bếp. Chị mặc một chiếc váy ngủ lụa màu xanh đậm, ôm sát cơ thể hoàn hảo của chị. Tóc chị xõa xuống, gương mặt tĩnh lặng và không cảm xúc.

"Hai đứa làm gì ở đây giữa đêm vậy?" Thanh Hà hỏi, giọng nói rõ ràng và đầy quyền uy.

Ánh Dương vội vàng lắp bắp: "Chị Hà! Em... em đói quá. Em xuống lấy đồ ăn."

Thanh Hà không nhìn Ánh Dương. Ánh mắt chị đóng đinh vào Nhật Minh. Ánh mắt đó sắc bén như thể đã nhìn thấu được toàn bộ sự căng thẳng và thân mật vừa diễn ra giữa hai người.

"Nhật Minh. Lần sau đói, em có thể gọi chị dậy. Chị sẽ xuống làm đồ ăn cho em. Đừng làm phiền giấc ngủ của chị Dương," Thanh Hà nói.

Lời nói của chị Cả nghe có vẻ quan tâm, nhưng lại là một lời cảnh báo nghiêm khắc và một sự can thiệp đầy tinh tế vào mối quan hệ mới nảy nở giữa anh và Ánh Dương. Chị đang tuyên bố quyền kiểm soát của mình lên anh.

"Vâng, em xin lỗi, chị Hà," Nhật Minh cúi đầu.

"Tốt. Ánh Dương, em lên phòng ngay. Ngủ đi," Thanh Hà ra lệnh cho em gái.

Ánh Dương lườm nhẹ chị Cả, nhưng cũng ngoan ngoãn đi lên lầu. Trước khi đi, cô liếc nhìn Nhật Minh một cái đầy ẩn ý, như một lời hẹn gặp lại.

Khi chỉ còn lại hai người, Thanh Hà bước xuống. Chị đứng đối diện anh, hơi thở lạnh lẽo của chị đối lập với hơi ấm của Ánh Dương.

"Em trai. Chị đã nói rồi. Giữ giới hạn của em. Chị Dương vẫn còn là trẻ con. Em không được phép làm cho con bé hiểu lầm," Thanh Hà nói, giọng chị nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sức nặng.

"Em... em không có ý gì đâu ạ."

"Đừng nói dối chị." Thanh Hà đưa tay lên, chạm vào môi anh, nơi Ánh Dương vừa chạm vào. "Chị biết em đang nghĩ gì. Mùa hè này dài lắm. Em có thể tò mò, nhưng hãy nhớ ai mới là người lớn và ai là người chịu trách nhiệm ở đây."

Cái chạm trên môi anh ngắn ngủi nhưng cực kỳ gợi cảm và áp đặt. Đó là một sự cảnh cáo và đồng thời là một lời mời gọi đến từ chị Cả, như thể muốn nói: Nếu muốn khám phá, hãy tìm đến người có thể kiểm soát được nó.

Thanh Hà lùi lại, nụ cười bí ẩn dưới ánh đèn mờ. "Giờ thì lên phòng ngủ đi. Và đừng để chị bắt gặp em lảng vảng quanh phòng các chị gái lần nữa."

Nhật Minh rời bếp, toàn thân rung động không chỉ vì sợ hãi, mà còn vì sự kích thích từ cái chạm và sức mạnh của Thanh Hà. Anh biết, Thanh Hà không chỉ kiểm soát ngôi nhà này, chị còn kiểm soát cả mong muốn cấm kỵ đang lớn dần trong anh. Mùa hè này, anh không phải là thằng bé, anh là một con mồi đang bị ba người chị em vây hãm và dạy dỗ theo những cách khác nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×