oan gia ngõ hẹp

Chương 3: Cuộc Sống Chung "Bàn" Địa Ngục


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lời thách đấu, cuộc sống chung bàn của Linh Đan và Thần Băng biến thành "địa ngục" với những va chạm và chiến tranh lạnh hàng ngày. Linh Đan cố ý gây ồn ào và làm phiền Thần Băng. Cô phát hiện ra Thần Băng có thói quen cực kỳ tập trung và nhạy cảm với tiếng ồn. Cô dùng điều đó để trêu chọc và phá rối hắn. Sự căng thẳng leo thang, đỉnh điểm là cú va chạm mạnh mẽ và có chủ ý dưới lớp đồng phục, đánh dấu sự bắt đầu của các hành động "trả đũa" thể xác.

Kể từ ngày ký kết "Hợp đồng Hầu Hạ" bằng ánh mắt, bầu không khí xung quanh bàn học của Linh Đan và Thần Băng trở nên căng thẳng hơn cả phòng thi. Không còn là sự thờ ơ từ Thần Băng, giờ đây là một cuộc chiến tranh ngầm, trong im lặng, nhưng đầy những va chạm nhỏ nhặt.

Linh Đan quyết tâm chiến thắng. Cô biết điểm mạnh của mình là sự linh hoạt và sáng tạo. Điểm yếu của Thần Băng? Hắn quá hoàn hảo, quá nguyên tắc, và dường như... quá nhạy cảm với sự mất trật tự.

Thần Băng luôn học trong một trạng thái tập trung tuyệt đối. Hắn viết bài không ngừng nghỉ, gần như không ngẩng đầu lên, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn bảng.

Linh Đan bắt đầu kế hoạch "phá hoại" của mình.

Đầu tiên là tiếng ồn. Khi Thần Băng đang giải một bài toán phức tạp, cô cố tình gọt bút chì cũ kỹ của mình với âm thanh cọt kẹt chói tai. Khi hắn đang ghi chép, cô làm rơi chiếc gôm tẩy xuống sàn, tạo ra tiếng động lớn và phải bò xuống nhặt lâu hơn bình thường.

Thần Băng nhíu mày, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Hắn chỉ hít một hơi sâu, như thể đang kiềm chế một cơn bùng nổ.

“Linh Đan, cô có thể làm ơn giữ yên lặng được không?” Cuối cùng, hắn lên tiếng, giọng thấp và có chút gằn.

“Ồ, tôi xin lỗi,” Linh Đan mỉm cười giả lả, “Chắc là do tôi quá ‘hậu đậu’ nên mới phải ngồi cạnh ‘học bá’ như anh để được rèn luyện. Anh chịu khó giúp đỡ tôi nhé?”

Cô cố ý nhấn mạnh chữ "học bá" và "giúp đỡ" với hàm ý mỉa mai, nhắc nhở hắn về sự phân biệt của giáo viên.

Thần Băng không đáp. Hắn chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh như băng tuyết nhìn cô, rồi tiếp tục công việc của mình.

Linh Đan cảm thấy hơi thất vọng vì không chọc tức được hắn nhiều hơn. Cô chuyển sang chiến thuật tiếp theo: Tranh giành lãnh thổ.

Cô cố tình đặt sách vở của mình lấn sang một chút sang phần bàn của Thần Băng. Khi hắn dịch sách của cô về, cô lại đẩy chúng sang. Cuộc chiến này diễn ra liên tục trong suốt hai tiết học, và nó không chỉ dừng lại trên mặt bàn.

Yếu tố H+ (Chạm): Linh Đan cố ý đạp chân Thần Băng dưới bàn, Thần Băng dùng đầu gối "trả đũa" lại, một cú chạm mạnh mẽ dưới lớp đồng phục.

Đến tiết Hóa học, Thần Băng đang cắm cúi viết phương trình. Linh Đan lại cảm thấy ngứa ngáy trong người. Cô biết hắn không thể đẩy cô ra công khai trước mặt giáo viên.

Linh Đan quyết định thử một hành động táo bạo hơn, một hành động mang tính chủ động và thách thức hơn.

Cô dịch chân mình xuống gầm bàn, tìm kiếm chân hắn. Dưới lớp đồng phục vải thô cứng, cô dùng mũi giày gót thấp của mình, nhẹ nhàng cọ xát lên ống quần của hắn, ngay bắp chân.

Động tác này rất nhỏ, rất kín đáo, nhưng cô biết Thần Băng phải cảm nhận được.

Hắn khựng lại. Ngòi bút chì của hắn dừng hẳn trên giấy.

Linh Đan nín thở, giả vờ tập trung cao độ vào bài giảng. Trái tim cô đập nhanh hơn bình thường. Cô cảm thấy một sự hồi hộp và phấn khích kỳ lạ khi cố tình xâm phạm không gian cá nhân của hắn theo cách này.

Sau vài giây căng thẳng, Thần Băng vẫn không nói gì.

Nhưng rồi, một điều bất ngờ xảy ra.

Hắn không dịch chân ra. Thay vào đó, đầu gối hắn dịch chuyển một cách dứt khoát và mạnh mẽ, đè thẳng vào đùi Linh Đan. Cú chạm này không còn nhẹ nhàng hay vô tình nữa. Nó là sự trả đũa có chủ ý, đầy sức mạnh và gợi cảm.

Linh Đan giật mình. Cô cảm nhận được sự cứng rắn của cơ bắp hắn qua lớp vải đồng phục. Sự áp sát này khiến cô cảm thấy một luồng nhiệt lan tỏa. Hắn dùng lực vừa đủ để cảnh cáo, nhưng không quá mạnh để làm cô đau hay gây ra tiếng động.

Linh Đan lập tức rụt chân lại, khuôn mặt nóng bừng. Đây là lần đầu tiên hắn đáp trả cô một cách mạnh mẽ và trực tiếp như vậy. Cảm giác của cú chạm đó, dù qua lớp vải, vẫn mang lại một sự khó chịu và... kích thích căng thẳng (Tension) không thể giải thích.

Thần Băng lúc này mới tiếp tục viết bài, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Linh Đan nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc thường thấy của hắn. Nhưng cô biết, dưới chiếc bàn này, họ vừa hoàn thành một cuộc giao chiến ngầm.

Tên khốn này! Hắn thật sự là một đối thủ nguy hiểm, Linh Đan thầm nghĩ. Cuộc sống chung bàn của họ đã chính thức biến thành một cuộc chiến của những kích thích thể xác, nơi mỗi cú chạm vô tình hay cố ý đều là một lời thách thức.

Linh Đan biết, để chiến thắng Thần Băng, cô không chỉ cần điểm số cao, mà còn phải chịu đựng được sự căng thẳng và sự nguy hiểm mà hắn mang lại từ khoảng cách gần đến nghẹt thở này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×