oan hồn máu

Chương 2: Người trong gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngôi nhà cũ của gia tộc Lâm nằm sâu trong con hẻm nhỏ hun hút ở làng Ngạn – một nơi mà người ta vẫn tránh đi ngang qua vào buổi tối. Từ ngày bà nội Lâm mất, căn nhà ấy bị bỏ hoang, để mặc cho rêu phong nuốt dần từng viên gạch, cho mưa gió đục khoét từng mảng tường. Dân làng bảo nơi ấy “không sạch”, rằng có người đã thấy bóng dáng đàn bà đứng trong cửa sổ tầng hai giữa đêm mưa, mái tóc dài buông xõa, lặng lẽ nhìn ra ngoài đường làng trống không.

Nhưng đêm nay, Lâm lại trở về đó.

Không phải vì hoài niệm, mà vì một giấc mơ kỳ lạ đã ám ảnh cậu suốt nhiều đêm liền — trong mơ, một người phụ nữ mặc váy đỏ cứ gọi tên cậu, giọng run rẩy như vừa khóc vừa cười.

Cậu dừng lại trước cổng.

Cánh cổng gỉ sét kêu lên một tiếng “két” dài và khô khốc khi bị đẩy ra, vang vọng như tiếng rên của kim loại bị bỏ quên. Cả khoảng sân trước phủ đầy lá mục, mùi ẩm mốc pha lẫn mùi gỗ mục khiến Lâm phải nín thở. Cậu rọi đèn pin quanh – ánh sáng yếu ớt nhảy nhót trên những bức tường mốc, chiếu qua mấy khung cửa sổ nứt toác như hốc mắt rỗng.

Bước vào nhà, Lâm thấy không khí bên trong đặc quánh, như thể thời gian ở đây đã dừng lại từ cái ngày bà nội mất. Mỗi bước chân cậu đi qua lại khiến sàn gỗ kêu răng rắc, và đâu đó trên mái, nước rỉ xuống tí tách.

Ánh đèn pin lia qua những bức ảnh cũ treo dọc tường — ảnh của các đời trong dòng họ Lâm. Hầu hết đều đã úa vàng, mép giấy cong lại. Nhưng điều khiến Lâm rùng mình là ở mỗi bức ảnh, luôn có một bóng người đàn bà mặc váy đỏ đứng xa xa phía sau, gương mặt bị bóng tối che khuất.

Cậu cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng lại không thể rời mắt.

Khi ánh sáng rọi đến tấm gương lớn đặt giữa phòng khách, Lâm khựng lại.

Chiếc gương ấy là vật gia truyền của nhà họ Lâm — người ta kể rằng nó phản chiếu được những linh hồn chưa rời khỏi cõi trần. Năm xưa, bà nội từng dặn:

“Đừng bao giờ soi gương này sau nửa đêm. Nếu thấy ai khác trong đó, tuyệt đối không được quay lại.”

Lâm tiến lại gần.

Bề mặt gương phủ đầy bụi, mờ đục như hơi thở của một người đang ngủ say. Cậu đưa tay lên, khẽ lau. Lớp bụi bong ra từng mảng — và ngay khoảnh khắc gương hiện rõ hình ảnh, sống lưng cậu lạnh buốt.

Trong gương, không chỉ có mình Lâm.

Phía sau lưng cậu, phản chiếu rõ ràng bóng của một người khác — dáng cao, mái tóc dài, váy đỏ đung đưa nhẹ, dù trong phòng không hề có gió.

Lâm quay phắt lại.

Không có ai.

Chỉ có khoảng không tĩnh lặng, đến mức nghe rõ tiếng tim mình dội trong lồng ngực.

Cậu chậm rãi quay về phía gương.

Người trong gương vẫn ở đó.

Nhưng lần này, khuôn mặt đã hiện rõ — nụ cười nhợt nhạt, kéo dài đến tận mang tai, đôi mắt trống rỗng như hai hố máu đọng.

Ánh đèn pin bỗng chập chờn.

Trong khoảnh khắc ánh sáng yếu đi, người trong gương khẽ nhấc tay, rồi áp lòng bàn tay lên mặt gương từ bên trong. Một âm thanh khe khẽ vang lên, như tiếng thịt tươi chạm vào mặt kính lạnh.

Chiếc gương rung nhẹ.

Rồi từ giữa gương, máu bắt đầu rỉ ra — từng giọt, từng giọt, nhỏ xuống nền nhà loang ra thành hình những đường ngoằn ngoèo tựa như mạch máu đang sống.

Lâm choáng váng, lùi dần về sau. Tai cậu vang lên một giọng phụ nữ khàn đặc, run rẩy, nhưng quen thuộc đến rợn người:

“Lâm… con lại về rồi… Sao không soi kỹ hơn…?”

Giọng nói như len thẳng vào trong đầu, khiến cậu hét lên và lùi mạnh đến mức vấp vào ghế ngã xuống.

Chiếc đèn pin rơi xuống, lăn vài vòng, ánh sáng chiếu nghiêng lên mặt tường nứt nẻ.

Khi Lâm ngẩng lên, gương đã không còn bóng người kia nữa.

Nhưng ở giữa mặt gương, một dấu tay đẫm máu in rõ, đỏ sẫm như vừa mới để lại.

Cậu run rẩy tiến lại gần, nhìn thật kỹ — và kinh hoàng nhận ra:

Dấu tay ấy trùng khớp hoàn toàn với bàn tay của chính mình.

Ngoài kia, gió rít qua khe cửa, mang theo tiếng thì thầm văng vẳng, như thể ai đó vẫn đang đứng bên trong gương, nhìn cậu và mỉm cười.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×