oan hồn máu

Chương 3: Chiếc hộp trong tủ thờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm đó, Lâm không ngủ nổi. Cậu nằm trên chiếc giường cũ của bà nội — tấm nệm ẩm nặng mùi mốc, chăn gối còn lưu mùi long não. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh dấu tay máu trong gương lại hiện ra, cùng giọng nói khàn đặc vẫn văng vẳng trong đầu.

Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Giọt mưa đập lên mái ngói nghe như tiếng gõ nhịp chậm rãi, xen lẫn tiếng gió thổi qua khe cửa, khiến cả căn nhà run rẩy như có ai đang bước quanh.

Lâm cố nhắm mắt, nhưng rồi cậu nghe thấy tiếng gì đó rất nhỏ – như tiếng móng tay cào vào gỗ. Ban đầu, chỉ thoang thoảng, nhưng càng lúc càng rõ. Tiếng đó phát ra từ gian thờ giữa nhà.

Cậu chậm rãi đứng dậy, cầm lấy đèn pin. Ánh sáng lắc lư soi lên bàn thờ tổ tiên — bụi phủ dày, hương tàn cong queo trong chén tro, nhưng điều khiến Lâm chú ý là tấm rèm đỏ trước tủ thờ khẽ động, dù không có gió.

Cậu tiến đến gần. Bên dưới tủ thờ, có một ngăn kéo gỗ cũ mà cậu chưa từng để ý. Mặt gỗ tróc sơn, nứt toác như da người già. Khi Lâm cúi xuống, tiếng cào ngừng lại — thay vào đó, vang lên một tiếng thở rất khẽ, ở ngay sau lớp gỗ.

Cậu hít sâu, tay run run kéo ngăn tủ ra.

Bên trong là một chiếc hộp gỗ nhỏ được buộc chặt bằng dây chỉ đỏ.

Hộp có mùi hăng của máu khô. Trên nắp khắc những ký tự cổ mà Lâm không hiểu, nhưng khi ánh đèn chiếu vào, nét khắc ấy ánh lên sắc đỏ nhạt, như vừa được viết bằng thứ gì đó chưa kịp đông lại.

Lâm chạm vào sợi chỉ đỏ — nó lạnh ngắt, ẩm ướt như vừa được ngâm nước. Trong khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào, một cảm giác buốt thấu xương chạy dọc sống lưng, và hình ảnh lạ vụt qua trong đầu: bà nội đứng trong phòng thờ, cũng cầm chiếc hộp này, nước mắt chảy dài, miệng lẩm bẩm niệm kinh gì đó.

Giọng bà vang lên trong ký ức mơ hồ:

“Khi máu trong nhà còn chưa dứt, đừng mở nó ra, Lâm à… đừng mở…”

Cậu rụt tay lại, tim đập loạn. Nhưng rồi một sức tò mò lạ lùng, như có ai đó đang thúc giục từ phía sau, khiến cậu cắt sợi chỉ đỏ. Ngay khi sợi chỉ đứt, một tiếng “tách” nhỏ vang lên, và không khí trong phòng đột nhiên lạnh hẳn đi.

Lâm mở nắp hộp.

Bên trong, lót bằng lớp vải đen ẩm mốc, là một búi tóc dài, bị buộc chặt bằng kim băng gỉ sét. Giữa búi tóc ấy, một mảnh xương nhỏ màu ngà lộ ra, khắc hình vòng xoáy.

Và còn một vật nữa — một tấm ảnh cũ, úa vàng. Trong ảnh, là một người phụ nữ mặc váy đỏ, đứng trước chính căn nhà này. Gương mặt bà mờ nhòe, nhưng ánh mắt trong ảnh như nhìn thẳng vào Lâm.

Một cơn gió lạnh thổi qua, làm tấm ảnh bay khỏi tay cậu, lướt qua gian nhà và dán chặt lên tấm gương lớn ngoài phòng khách. Lâm giật mình chạy theo, nhưng khi cậu tới nơi, tấm ảnh đã tan biến, chỉ còn dòng máu chảy loang trên mặt gương — tạo thành dòng chữ nguệch ngoạc:

“TRẢ LẠI CHO TA…”

Lâm đứng chết lặng.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh nến trên bàn thờ bỗng bùng sáng lên, đỏ như máu. Và trong luồng sáng đó, Lâm nhìn thấy một bóng người mặc váy đỏ đứng sát sau tấm rèm, đầu nghiêng một góc bất thường, mái tóc dài buông xuống, bàn tay vẫn giữ sợi chỉ đỏ đứt đôi.

Rồi tất cả vụt tắt.

Chỉ còn tiếng mưa rơi, hòa trong tiếng thở đứt quãng của Lâm — và mùi máu tanh lan dần khắp gian thờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×