“Không phải ai dịu dàng cũng vô hại. Và không phải kẻ thứ ba nào cũng trơ trẽn. Có những người bước vào bằng nụ cười ngoan ngoãn… nhưng mang theo dao nhọn trong tay.”
Tối hôm đó, Tống Nhược đợi Chu Diệm trở về nhà trong tâm trạng nặng nề. Cô đã nghe quá đủ lời xì xào từ đám bạn: những lần anh và Kỷ Nhược An đi ăn tối riêng, cùng xuất hiện trong các sự kiện không có mặt cô, hay thậm chí những tin nhắn úp mở từ một người bạn cũ làm trong công ty anh:
“Tống Nhược à, mình không muốn xen vào chuyện của cậu… nhưng cẩn thận với cô thực tập mới. Con bé đó không đơn giản đâu.”
Cô từng xem thường những lời ấy. Từng nghĩ: “Chu Diệm không phải loại đàn ông dễ lay động.” Nhưng hiện tại, niềm tin ấy như lớp băng mỏng dần tan chảy dưới ánh mặt trời của thực tại.
Gần 11 giờ đêm, Chu Diệm mới về đến nhà.
“Xin lỗi, họp trễ.” – anh nói, tháo cà vạt, bước vào nhà tắm như mọi lần, không nhìn thấy ánh mắt thất vọng đang cháy âm ỉ trong cô.
Tống Nhược khoanh tay trước ngực, giọng đều đều:
“Em hỏi thật, giữa anh và Kỷ Nhược An… có gì không?”
Chu Diệm sững lại.
Cô đứng đối diện với anh, ánh mắt không còn mềm mại như trước. Cô không trách móc, không gào khóc – nhưng chính sự bình tĩnh ấy khiến Chu Diệm thấy khó chịu.
“Tại sao em lại hỏi vậy?” – anh cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
“Bởi vì em thấy.” – cô nói chậm rãi – “Thấy cách anh nhìn cô ấy, cách cô ấy chạm vào anh… không giống như giữa đồng nghiệp.”
Chu Diệm cười khẩy, ngồi xuống ghế, nới lỏng cổ áo.
“Em đa nghi thật. Anh đã nói bao nhiêu lần, trong mắt anh chỉ có mình em. Kỷ Nhược An chỉ là nhân viên mới, cần được hướng dẫn. Cô ấy nhỏ hơn em ba tuổi, non nớt, không có ai thân trong công ty, anh giúp cô ấy là bình thường.”
“Nhưng anh có biết cô ấy đang cố tình tiếp cận anh không?” – Tống Nhược siết tay – “Cô ta không ngây thơ như vẻ bề ngoài.”
Chu Diệm nhướng mày. “Vậy em định nói cô ấy là gì? Kẻ thứ ba? Em có bằng chứng không?”
Câu hỏi ấy như một nhát dao. Không bằng chứng. Không tận mắt thấy. Chỉ là cảm giác. Chỉ là những chi tiết nhỏ vụn vặt đan vào nhau, tạo nên một nỗi bất an không thể phủ nhận.
“Em không cần bằng chứng.” – Cô đứng dậy – “Em chỉ cần anh trả lời: Nếu em và cô ta cùng ngã xuống vực, anh sẽ cứu ai trước?”
Căn phòng lặng ngắt. Chu Diệm nhìn cô như thể không tin nổi cô lại đặt ra câu hỏi ấy.
Một lúc sau, anh bật cười.
“Câu hỏi vớ vẩn. Em tưởng đây là phim truyền hình à?”
Cô cười nhạt. “Vậy là anh không thể trả lời.”
Chu Diệm bực bội, đứng dậy:
“Đừng làm quá mọi chuyện, Tống Nhược. Em đang khiến anh mệt mỏi. Anh đi cả ngày, về nhà chỉ muốn nghỉ, không phải nghe em tra hỏi vì mấy chuyện vô căn cứ.”
Tống Nhược im lặng. Chu Diệm bước vào phòng ngủ, đóng sập cửa. Cô ngồi lại ghế, đôi mắt vô hồn nhìn ly nước nguội trên bàn.
Đây là người đàn ông từng nói sẽ nắm tay cô đến cuối đời sao?
Ba ngày sau...
Tống Nhược đến công ty Chu Diệm để lấy một số giấy tờ hợp tác. Cô không báo trước – chỉ muốn tận mắt xem mọi thứ đang diễn ra thế nào.
Vừa bước vào đại sảnh, cô đã nghe thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ phía phòng trà. Lặng lẽ tiến lại gần, cô thấy Kỷ Nhược An đang đứng cạnh Chu Diệm, tay đưa ly cà phê cho anh.
“Anh uống thử xem, lần này em thêm sữa hạnh nhân như anh thích.”
Chu Diệm nhận ly, bật cười:
“Em đúng là rành quá.”
“Em để ý mà.” – Nhược An chớp mắt, giọng ngọt như mật – “Ai bảo anh là sếp đầu tiên mắng em mà em vẫn thấy… đáng yêu.”
Tống Nhược bước tới, giọng lạnh băng:
“Tôi không biết trong quy định của công ty có khoản ‘pha cà phê riêng cho sếp’ không nhỉ?”
Cả hai quay lại. Kỷ Nhược An hơi giật mình, nhưng chỉ trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng nở nụ cười:
“Chị Tống, chị đến rồi à? Em… chỉ muốn giúp Giám đốc đỡ mệt thôi.”
“Cô tốt bụng thật đấy.” – Tống Nhược tiến gần, giọng sắc như dao – “Nếu đã chu đáo như vậy, sao không mang luôn tạp dề lên công ty?”
Không khí lạnh đi thấy rõ. Chu Diệm chau mày:
“Tiểu Nhược, em nói gì đấy?”
“Em chỉ nói sự thật.” – cô không nhìn anh – “À, tiện đây hỏi thêm một câu: Cô thực tập sinh của anh, ngoài pha cà phê, còn có kỹ năng gì nổi bật khác không?”
Nhược An mím môi, cố làm ra vẻ đáng thương:
“Chị Tống, em biết chị không thích em, nhưng chị có thể đừng công kích người khác chỉ vì hiểu lầm không?”
Tống Nhược cười khẽ.
“Tôi không ghét cô. Tôi chỉ không thích những người giả nai để chiếm vị trí của người khác.”
Ánh mắt hai người đàn bà chạm nhau – một lành lặn, một sắc bén. Không ai nhường ai.
Chu Diệm cuối cùng lên tiếng:
“Hai người đủ rồi. Đây là công ty, không phải chợ. Tống Nhược, em nên biết giữ thể diện.”
Thể diện?
Tống Nhược nhìn anh – người đàn ông từng một thời là cả thế giới của cô – giờ đang đứng về phía người khác… ngay trước mặt cô.
Buổi tối hôm đó...
Tống Nhược trở về nhà một mình. Cô vào phòng ngủ, mở ngăn tủ, lấy ra chiếc hộp đựng nhẫn đính hôn.
Cô ngồi xuống ghế, nhìn chiếc nhẫn bạc trắng óng ánh dưới ánh đèn vàng.
Cô từng nghĩ, sẽ đeo nó vào tay Chu Diệm bằng tất cả sự tự hào và yêu thương.
Nhưng giờ, cô hiểu rõ một điều:
Tình yêu không chết vì phản bội. Nó chết vì sự im lặng và hèn nhát.